Sắc mặt của Hề Khôi và Trường Tần Đạo Nhân cực kỳ nghiêm trọng. Hai người liếc nhìn nhau và cũng biết không phải là con cháu hay đệ tử trong gia tộc của đối phương.
Tuy nhiên, khi đã biết rõ điều này thì trong lòng hai người lại càng nặng nề hơn.
Nếu sứ giả địa phủ kia là người của Càn Thanh Môn thì chỉ sợ cục diện ba gia tộc quản lý Huyền Môn bây giờ sẽ biến thành một mình Càn Thanh Môn tự tung tự tác.
Nhưng nếu không phải là người của Càn Thanh Môn thì bọn họ cũng không thấy vui vẻ gì. Bởi vì điều này có nghĩa là có một thế gia huyền học đang vực dậy nhanh chóng, có khi thế gia này sẽ phá vỡ cục diên ba gia tộc lớn trong Huyền Môn.
Hề Khôi trầm giọng hỏi: “Là người của nhà nào?”
Hề Hải Hồng im lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng nói: “Không phải là người trong Huyền Môn. Là, là Cố Chi Tang.”
“Con đang nói đùa sao?” Hề Khôi cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ấy đã nhìn thấy thông báo trên phần mềm thông tin của giới huyền học và lúc này, ông ấy đã nhận ra rằng, những lời của con gái nhà mình đều là sự thật.
Bây giờ không phải chỉ có mỗi người trong Huyền Môn, mà toàn bộ huyền sư trong cả nước đều đã nhận được thông báo này.
Ngay lập tức, mọi người trong giới huyền học đã nảy sinh rất nhiều cảm xúc, từ khiếp sợ, nghi ngờ đến kích động… Còn có rất nhiều người hỏi thăm xem Cố Chi Tang là ai.
Chủ đề này đã chiếm lĩnh các diễn đàn huyền học trong và ngoài nước.
Cùng lúc đó, trong diễn đàn nội bộ của giới huyền học còn lan truyền một bản cáo trạng do địa phủ phát hành cùng lúc với tin tức thông báo kia. Nội dung bên trong còn đính kèm cả hình ảnh được lưu giữ trong bùa chú.
Bản cáo trạng này tất nhiên là do một vị quan văn ở dưới địa phủ chắp bút.
Vị Âm Sai kia đã làm việc hơn bốn trăm năm ở bờ sông Vong Xuyên. Trong lúc đó, ông ấy đã ghi chép lại rất nhiều câu chuyện yêu hận, tình thù của những âm hồn dưới địa phủ.
Do đó, cách hành văn và câu từ của ông ấy tràn đầy cảm xúc, dùng những câu văn bay bổng để viết nên bản cáo trạng dưới lời kể của Cố Chi Tang.
Bản cáo trạng này không những liệt kê rõ ràng những hành động vô sỉ, ỷ thế nhiều người để bắt nạt một mình Cố Chi Tang của đám người trong Huyền Môn, mà còn dùng giọng điệu khổ sở để kể lại tình cảnh của một huyền sư trẻ tuổi, nhỏ yếu và không nơi nương tựa, bất đắc dĩ đã gặp phải tai họa này.
Đồng thời, bản cáo trạng cũng bày tỏ rõ ràng sự tức giận của Cố Chi Tang khi bị những người kia hắt nước bẩn lên đầu.
Chỉ một tờ cáo trạng ngắn ngủi nhưng đã khiến cho người đọc tràn ngập căm phẫn đồng thời cũng vô cùng thương tiếc về những gì mà Cố Chi Tang đã phải trải qua.
Vốn dĩ bản cáo trạng này được địa phủ phát hành nên đã đủ độ chân thật và đáng tin cậy rồi, nhưng đính kèm theo nó còn có một lá bùa Lưu Ảnh.
Sau khi thúc giục lá bùa này thì trên không trung sẽ xuất hiện hình ảnh Nhân Chân Tử dùng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa để nói ra những lời đầy đạo đức nhưng trên thực tế thì đang ám chỉ và ép buộc Cố Chi Tang làm theo lời ông ta.
Hình ảnh cuối cùng được dừng lại ở cảnh tượng vị đạo sĩ già họ Kính có vẻ mặt dữ tợn đang vung phất trần lao đến, còn vị huyền sư Cố Chi Tang đáng thương có dáng người mảnh khảnh đang đứng như trời trồng tại chỗ, dường như đã bị “dọa choáng váng”.
Kết luận cuối bài là một câu khẳng định của Âm Sai dưới địa phủ, rằng Cố Chi Tang hoàn toàn không ký kết khế ước gì với ác quỷ.
Nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, không ai có thể phản bác được điều gì.
Khi nhìn thấy sắc mặt xấu xa của những “tiền bối có thâm niên” thì mọi người trong giới huyền học đều xôn xao bàn tán, dấy lên từng đợt lên án công khai và khinh bỉ những người kia.
Lúc này đây, những người trong Huyền Môn vốn dĩ cho rằng Cố Chi Tang chỉ là hạng người “lâu la” không đáng để tâm thì bây giờ, cô đã đánh ra một đòn khiến bọn họ triệt để nhớ kỹ mình.
Nhân Chân Tử vốn dĩ còn đang nằm ở nhà băng bó đầy người để dưỡng thương. Mái tóc của ông ta đã bị đốt nham nhở, chỉ có thể cạo trọc, trên làn da còn có một chuỗi sẹo dài do bị bỏng lửa.
Khi nhìn thấy hình ảnh trong bùa Lưu Ảnh và những lời nhục mạ, trào phúng trên diễn đàn huyền học thì ông ta đã tức giận đến run rẩy cả người, mở miệng không ngừng chửi rủa:
“Con khốn ác độc kia vậy mà lại dám tính kế ta. Hóa ra nó vẫn luôn lưu giữ lại hình ảnh trong bùa chú! Mấy người ngu xuẩn các người đều bị cô ta lừa rồi!”
Sau khi xem xong những hình ảnh kia thì sắc mặt của Hề Khôi cực kỳ phức tạp: “Trường Tần huynh thấy chuyện này như thế nào?”
Trường Tần Đạo Nhân thở dài liên tục: “Mấy người Nhân Chân Tử thực sự đã làm việc quá tuyệt tình, nên nhận về kết cục như thế này cũng là đáng đời bọn họ! Tôi biết đám người kia rất kiêu ngạo, nhưng cũng không nghĩ rằng bọn họ lại đi {thương lượng} như vậy với đồng đạo trong giới huyền học.”
“Tuy nhiên, tôi thấy ý tứ của vị Cố đạo hữu này có vẻ cũng không phải không có đường cứu vãn chuyện này.”
Hề Khôi cũng nhìn ra được.
Cố Chi Tang đã dùng lý lẽ để bày tỏ suy nghĩ của bản thân, tỏ vẻ bản thân cô cũng không phải không muốn cống hiến cho sinh linh trong thiên hạ mà là do đám người Nhân Chân Tử thật sự khinh người quá đáng.
Nếu Huyền Môn thật sự cần đồ vật kia thì có thể chân thành đến mượn, cô sẽ không một mực từ chối không cho.