Phù Khinh Ngạn nắm lấy cánh tay của anh, lắc đầu: “Mẹ không sợ mấy thứ này! Thân thể của con sao rồi? Có hay không…”
Lúc này, Trường Tần Đạo Nhân và Hề Khôi cũng đi ra từ trong phòng. Trên khuôn mặt của hai vị huyền sư cấp “Địa” đều ít nhiều có chút mệt mỏi.
Sau khi nhìn thấy hai người thì anh cả của Yến Hạc đã tiến lên với nụ cười nịnh nọt: “Trường Tần huynh, Hề huynh.”
Trường Tần Đạo Nhân nhíu mày, chỉ liếc nhìn ông ta một cái: “Yến lão đệ cũng đến à.”
Nói xong, ông ấy đã nhìn về phía cả nhà Yến Thừa rồi nghiêm túc nói: “Tình huống lần này rất nguy hiểm, chỉ còn thiếu một chút nữa thì cho dù là tôi và Hề Khôi huynh cùng phối hợp cũng sẽ không có cách nào trấn áp được sát khí kia.”
Hề Khôi xoa nhẹ giữa hai lông mày rồi gật đầu nói: “Vẫn là nhờ ý chí của Yến Thừa kiên định.”
Hôm nay, trận pháp bị tác động là do Yến Thừa tự tay thúc giục sát khí để báo động. Khi hai người phối hợp cùng trấn áp sát khí trong cơ thể của anh thì cũng có thể cảm giác được Yến Thừa đang cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Nói thật, không ai có thể nghĩ đến việc Yến Thừa sẽ sống được lâu như vậy. Chỉ có thể nói rằng, ý chí của Yến Thừa cứng cỏi đến mức khiến mọi người phải khiếp sợ.
Nếu không phải là do thể chất có vấn đề thì thành tựu bây giờ của anh sẽ không hề chỉ dừng lại ở mức này.
Đáng tiếc…
Nhân tài có một không hai như này lại được định sẵn là sẽ chết sớm.
Phù Khinh Ngạn và Yến Hạc đã nghe hiểu được lời nói của hai vị huyền sư. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tiếp tục truy hỏi: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”
“Không còn cách nào cả, sát khí trong cơ thể của Yến Thừa là {hung sát khí} mà trước giờ chúng tôi chưa bao giờ thấy qua. Nó hung ác, u ám và cực kỳ rối loạn, không thể diệt trừ được.”
Hề Khôi thở dài: “Tôi khuyên hai người vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Ngay cả ông ấy và Trường Tần Đạo Nhân đều chưa bao giờ thấy qua loại “hung sát khí” như này.
Ông ấy thật sự rất tò mò rằng ở đời trước, Yến Thừa rốt cuộc đã gây ra ác nghiệt gì mà đời này lại rơi vào kết cục như thế này.
Theo lý thuyết, những người khi chuyển thế có mang theo loại “hung sát khí” như này trong người thì cũng không phải là người tốt gì, trong hồn phách của những người đó sẽ luôn có ác niệm.
Tuy nhiên, tính cách của Yến Thừa lại dày rộng và kiên cường, cứng cỏi kiên nghị, thật sự không hề giống như một người xấu.
Không biết nghĩ đến điều gì, Hề Khôi đã mở miệng hỏi: “Trường Tần huynh, bên Càn Thanh Môn rốt cuộc đã thương lượng như thế nào vậy? Vị huyền sư tên là Cố Chi Tang kia thật sự không thể giao tiếp được hay sao?”
Nói thật, bọn họ chưa từng được tận mắt nhìn thấy Ngọc Chỉ Cốt kia. Tuy rằng biết được nó có khả năng tinh lọc sát khí nhưng cũng không thể xác định chắc chắn rằng nó sẽ có hiệu quả đối với Yến Thừa.
Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác thì bọn họ cũng không đến mức nhìn chằm chằm vào một huyền sư trẻ như vậy.
Trường Tần Đạo Nhân chỉ lắc đầu, vuốt nhẹ chòm râu dài.
Nhân dịp các trưởng bối đang trò chuyện với nhau thì Hề Hải Hồng đã lén nhìn điện thoại di động. Không biết đã nhìn thấy tin tức kinh sợ gì mà hai mắt của cô ấy trợn to, lắp bắp nói:
“Cha! Con nhận được tin nhắn của địa phủ?!!”
Hề Khôi và những người khác đều quay lại nhìn về phía cô ấy. Trong đó, Yến Hạc và Phù Khinh Ngạn cực kỳ ngạc nhiên về chuyện địa phủ lại gửi tin nhắn thông báo cho một người còn sống. Còn gia đình nhà anh trai cả của Yến Hạc thì liếc mắt nhìn nhau.
Trong Huyền Môn vẫn luôn đồn rằng Hề Hải Hồng là một Câu Hồn Sứ, một Tẩu Vô Thường, nhưng đến hôm nay thì bọn họ mới được tận mắt nghe thấy chính xác.
Nghĩ đến chuyện Hề Khôi chỉ có một cô con gái duy nhất này, và bản thân cô bé cũng là một huyền sư có thiên phú xuất sắc… Nên ngay lập tức, cả gia đình này lại bắt đầu nảy sinh tâm tư lệch lạc.
Hề Khôi ho nhẹ một tiếng: “Đừng hô to gọi nhỏ như vậy, con nhìn thấy cái gì mà lại kích động như thế? Tin tức của địa phủ hả? Chắc hẳn không thể tùy tiện nói ra bên ngoài được rồi.”
Vẻ mặt của Hề Hải Hồng cực kỳ phức tạp: “Không…Chỉ sợ tất cả Tẩu Vô Thường đều đã nhận được tin nhắn này. Địa phủ muốn thông qua chúng con để thông báo cho toàn bộ giới huyền học rằng, có một vị sứ giả địa phủ vừa mới nhậm chức!”
Hề Khôi, Trường Tần Đạo Nhân: “Cái gì?!”
Phải biết rằng, Tẩu Vô Thường và sứ giả địa phủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tẩu Vô Thường chỉ ký kết hợp động lao động với địa phủ, có thể hỗ trợ Âm Sai đi câu hồn, không có quyền lực thực tế gì.
Còn sứ giả địa phủ thì hoàn toàn khác. Người này đã ký kết khế ước chính thức với địa phủ, là một huyền sư được tiếp nhận một chức vị trong các Âm Quan, có được đặc quyền đi lại thoải mái giữa hai giới Âm – Dương!
Những sứ giả địa phủ này đều là do Điện Diêm Vương tự tay quyết định, không những có quyền lực thực tế mà còn có sức ảnh hưởng nhất định trong hai giới.
Nhưng mà, giới huyền học đã bao lâu rồi không xuất hiện một vị sứ giả địa phủ đây?
Rốt cuộc là huyền sư của nhà nào đã im lặng hành động rồi đạt được kết quả vang dội như thế?