Khi đó, bà cụ vẫn còn là một nàng dâu mới được gả sang thôn bên này, Hoàng Nương cũng chỉ là một con tinh quái nhỏ mới bước chân vào con đường tu hành.
Nó chưa thể nhập vào thân xác con người, cũng không biết nói tiếng người, chỉ vừa mới khai mở trí thông minh mà thôi.
Vào đêm bày tiệc cưới, nó đã ăn vụng gà nướng còn thừa lại trong nhà bếp của gia đình nhà bà cụ. Kết quả, nó bị mắc vào bẫy chuột trong phòng bếp và bị thương chân sau, còn làm rơi nồi và chảo trên kệ bếp.
Chồng của bà cụ nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm. Vì vậy, ông ấy đã vội vàng chạy đến. Khi thấy một con chồn đang bị thương chân sau thì ông ấy đã lập tức cầm một con dao trong nhà bếp định chém nó.
Là do cô dâu mới gả còn đang mặc áo cưới màu đỏ ngăn ông ấy lại, nói đỡ cho nó một câu: “Hoàng Đại Tiên là một tinh quái hiểu tiếng người, chỉ là một chút đồ ăn thừa mà thôi, đừng kêu đánh kêu giết khiến nó ghi thù chúng ta.”
Chồng của bà ấy hừ lạnh: “Tiên Gia thông hiểu tính người gì chứ, tất cả đều là bịa đặt. Nó chỉ là một con chuột vàng thôi, giết nó rồi lột da còn có thể làm được một đôi găng tay đấy.”
Cuối cùng, cô dâu mới phải khuyên bảo mãi thì mới ngăn cản được chồng mình.
Bà ấy đã cởi kẹp bẫy cho con chồn đang đau đến run rẩy cả người rồi xách gáy nó đặt ra bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì bà ấy còn đặt một nửa con gà nướng kia ở bên cạnh chân nó rồi nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay là ngày vui của tôi nên tôi mời bạn ăn tiệc cưới. Nếu bạn đã có linh tính thì hãy cầm nó và rời đi.”
“Vốn dĩ bạn đã bị bắt quả tang khi ăn vụng đồ trong bếp nên chồng tôi mới muốn đánh chết bạn. Là tôi đã ngăn cản anh ấy nên bạn phải nhớ kỹ ân tình của tôi, cũng đừng ghi hận trong lòng, đừng trả thù anh ấy…”
Hoàng Nương nhe răng khẽ kêu một tiếng với cô dâu mới kia rồi một lúc sau mới ngậm gà nướng và khập khiễng chạy về phía bờ ruộng.
Sau đó, thỉnh thoảng nó có ngẫu nhiên đi qua căn nhà kia thì đều có thể nhìn thấy bà ấy đang ở nhà nấu cơm, nuôi gà vịt, xuống ruộng làm nông…
Còn người chồng của bà ấy thì có tính tình rất nóng nảy, động một chút là sẽ hùng hổ quát tháo nhưng bà ấy chưa bao giờ tức giận, chỉ vâng vâng dạ dạ hầu hạ người đàn ông kia.
Hoàng Nương cảm thấy người phụ nữ như bà ấy thật sự quá yếu đuối. Nếu có ai đó dám mắng nó như vậy thì nó nhất định sẽ cắn rách đầu đối phương xuống.
Về sau, người phụ nữ kia đã sinh thêm mấy đứa trẻ, nhưng người chồng của bà ấy lại bị chết vì bệnh tật, để lại một mình bà ấy vất vả nuôi dưỡng mấy đứa con thơ.
Nó chứng kiến bà ấy từ một cô gái trở thành một người mẹ rồi thành một người bà, từ làn da mềm mượt đến khi tràn đầy nếp nhăn.
Và những đứa con do bà ấy sinh ra cũng không khiến bà ấy bớt việc hơn chút nào. Trong đó, con trai út của bà ấy là một tên côn đồ nổi tiếng gần xa trong thôn.
Vốn dĩ Hoàng Nương cho rằng duyên phận của nó và người phụ nữ này sẽ chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Nó sẽ sống một cuộc đời lâu dài, sẽ tu luyện được đạo hạnh thâm sâu, cuối cùng sẽ trở thành một “Tiên Gia” chân chính.
Còn người phụ nữ nhà nông kia sẽ sống cuộc đời tầm thường như vậy cả đời, mang theo thân thể tràn đầy vết thương và mệt mỏi chôn cất xuống đất ruộng.
Tuy nhiên, vào một ngày nọ, Hoàng Nương đang ngậm một con chuột đồng vừa săn được ở khu vực lân cận nhà nó và dự định mang về hang để thưởng thức thì tình cờ gặp được bà cụ đang lên núi hái nấm.
Bà ấy nhìn thấy nó thì có vẻ rất phấn khích, phát ra âm thanh tặc lưỡi như đang gọi chó vậy.
Hoàng Nương dừng lại bước chân, muốn thử nhìn xem bà cụ ngốc nghếch này đang muốn làm gì thì không ngờ rằng, đối phương lại nhớ rõ nó:
“Bạn cũng đã khai mở trí tuệ sao? Vài chục năm trước, tôi đã từng gặp qua một {Hoàng Đại Tiên} giống như bạn, ở phần đuôi cũng có một nhúm lông trắng như vậy. Chẳng nhẽ bạn là thế hệ con cháu của nó sao?”
Hoàng Nương hừ một tiếng rồi ngậm chuột đồng rời đi.
Nhưng cũng vào Tết Âm Lịch của năm đó, nó đã quay trở về ngôi nhà đất mà hồi trước nó bị thương ở chân và suýt chết tại đó.
Nhưng lúc này đây, người phụ nữ kia đã trở thành người già nhất trong gia đình, có thể tự đưa ra quyết định về đàn gà trong nhà.
Cứ mỗi năm sau đó, Hoàng Nương sẽ đến thăm chuồng gà của nhà này và ngậm đi một con gà béo nhất trong đó.
Và thằng nhóc côn đồ năm xưa cũng đã trở thành một người đàn ông lười biếng nổi tiếng trong thôn. Cả ngày, người này chỉ biết chơi bời lêu lổng, đi loanh quanh và đánh mạt chược.
Hoàng Nương đã có một vài lần chứng kiến người đàn ông kia mặt dày đến nhà cũ của bà cụ và há mồm xin tiền của mẹ già gần bảy mươi tuổi của mình. Vậy mà, bà cụ hồ đồ này lần nào cũng đưa tiền cho người kia.
Số tiền mà bản thân bà ấy tiết kiệm chắt chiu từng đồng một, dành dụm nhờ chăm chỉ nhặt phế liệu đi bán đã bị đứa con trai bất hiếu thua sạch trên chiếu bạc.
Hoàng Nương nhìn thấy cảnh này thì cũng tiếc hận rèn sắt không thành được thép. Tuy nhiên, nó là một yêu tu, không thể nhúng tay vào chuyện của loài người. Nếu không chuyện này sẽ phá hủy đạo hạnh mà nó đã vất vả tu luyện.