Thời gian chậm rãi trôi qua, rõ ràng vẫn chưa phát hiện ra gì nhưng trái tim của “Vương Miện Của Gió” không hiểu sao lại đập nhanh hơn, anh ấy vẫn luôn cảm thấy có hơi kích động, dường như sẽ có chuyện gì xảy ra.
Hành lang dài im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện của chính anh ấy.
“Vương Miện Của Gió” chỉ có thể tăng tốc độ để giảm bớt sự căng thẳng của mình. Chẳng mấy chốc, trên trán của anh ấy đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả lòng bàn tay cũng đã ướt sũng.
Khi anh ấy đi vào một căn phòng rộng lớn có không gian khá trống trải thì “Vương Miện Của Gió” đã tăng lớn âm lượng nói chuyện:
“Chỗ này chính là căn phòng có một cái bể lớn được lát gạch men xung quanh mà mọi người đã nhìn thấy trong video ở kênh của tôi. Lúc trước, khi tôi quay đến căn phòng này thì đã một mình đi vào, cũng xem xét đại khái trong đó một lần.”
“Bây giờ, trong phòng livestream vẫn còn có rất nhiều trẻ vị thành niên, nên tôi sẽ chỉ đứng ở cửa quay kết cấu căn phòng cho mọi người xem một chút vậy.”
Anh ấy nói xong thì lập tức dùng cả hai tay nâng điện thoại di động lên, ống kính chĩa thẳng vào trong phòng.
Thay vì nói rằng đây là phòng học thì căn phòng này giống như một kho hàng loại nhỏ hơn.
Bên trong không có kệ hay bàn ghế gì cả, chỉ có một cái giá đặt ở gần sát vách tường. Bên trên có không ít các công cụ như ống bơm có kích cỡ khác nhau, còn có cả một số chai thủy tinh lớn.
Ngay chính giữa căn phòng là một số bể nước có kích thước khác nhau. Trong đó, cái bể lớn nhất có chiều dài khoảng chừng sáu đến bảy mét, vách tường của bể cao khoảng một mét, quả thật giống hệt như một hồ bơi nhỏ vậy.
Từ vị trí đứng của “Vương Miện Của Gió” thì chỉ có thể quay được hình dáng bên ngoài, không thể quay rõ được trong bể có thứ gì.
Anh ấy vẫn đang tiếp tục giải thích: “Bảng tên của căn phòng này đã bị rơi mất rồi nên lúc đầu, khi tôi đến đây cũng không biết nơi này dùng để làm gì. Từ bên ngoài, tôi đã ngửi thấy một mùi khá gay mũi, không thể nói rõ được đó là mùi gì. Lúc vừa đi vào thì tôi đã cảnh tượng bên trong làm hoảng sợ đến mức choáng váng cả người.”
“Lúc sau, khi tôi cắt nối và biên tập lại video thì mới tìm kiếm thêm một số tài liệu và biết được căn phòng này chắc hẳn là “bể ngâm xác”, là nơi bảo quản, cất giữ các thi thể của những {giáo viên thầm lặng} trong dung dịch.”
“Nếu trường học này còn hoạt động và còn có sinh viên theo học thì trong những bể này chắc hẳn sẽ được đổ đầy dung dịch fomon để khử trùng…”
Sở dĩ anh ấy không bước vào trong để quay chụp là bởi vì năm đó, khi giáo viên và sinh viên của trường phải sơ tán khẩn cấp thì không chỉ không mang đi được những mẫu vật và dụng cụ trong trường, mà bọn họ cũng không kịp xử lý các “giáo viên thầm lặng” được ngâm trong những cái bể này.
Những thi thể này đã tiếp xúc với không khí trong nhiều năm, dung dịch fomon đã sớm bay hơi hết rồi.
Nếu xác chết hoàn toàn được phơi trong không khí thì thông thường, trong vòng năm năm, ngay cả xương cốt cũng sẽ bị phân hủy hoàn toàn. Chẳng qua những hài cốt trong bể này đã được ngâm qua fomon nên bây giờ vẫn còn một ít xương cốt còn sót lại.
Hình ảnh bên trong thật ra cũng không quá khủng bố nhưng nếu quay chụp chi tiết thì có vẻ không được tôn kính đối với những người đã khuất.
Sau khi quay lướt một vòng thì “Vương Miện Của Gió” đang định sẽ giống như các phòng trước, hạ tay xuống và rời khỏi nơi này.
Nhưng khi anh ấy vừa định di chuyển thì giọng nói của Cố Chi Tang đột nhiên lại vang lên từ trong di động:
“{Vương Miện Của Gió}.”
Trái tim của anh ấy giật thót, một cảm giác cực kỳ căng thẳng đột nhiên nảy sinh trong lòng. Ngay lập tức, sau lưng anh ấy ướt đẫm mồ hôi, cổ họng nghẹn ngào:
“Làm sao vậy, đại sư Cố?”
Vẻ mặt của Cố Chi Tang cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng giọng nói của cô lại cực kỳ nhẹ nhàng:
“Bạn không cần phải hoảng sợ, cứ tương tác, trò chuyện bình thường với khán giả như lúc nãy là được. Tuy nhiên, khi rời khỏi căn phòng này thì bạn không được xoay người lại, cứ bước lùi ra khỏi cửa phòng. Bạn nghe hiểu ý của tôi chứ? Cứ lùi thẳng về phía sau để ra khỏi căn phòng này.”
“Sau đó, đi ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi trường học này.”
“Vương Miện Của Gió”: “?!!”
Khán giả: “?!!”
Gần như ngay sau khoảnh khắc Cố Chi Tang vừa dứt lời thì “Vương Miện Của Gió” đã lập tức cảm thấy da đầu của mình tê dại, suýt chút nữa bị run tay đến mức không cầm vững được điện thoại.
Trong lòng của anh ấy có quá nhiều nghi vấn, nhưng tại giờ phút này lại hoàn toàn không dám hỏi ra tiếng. Lúc này, anh ấy chỉ cảm thấy cả căn phòng này đột nhiên trở nên âm trầm và cực kỳ khủng bố, cổ họng khô khốc, không thể nói ra lời nào.
Nhớ đến lời dặn dò của Cố Chi Tang, anh ấy chỉ có thể cứng đờ mở miệng ra, hoàn toàn không biết bản thân đang nói gì, toàn bộ sự chú ý của anh ấy đều được dồn xuống hai cái đùi của mình, từ từ lùi về cánh cửa phía sau.
Trong quá trình này, anh ấy đã vô thức ngước mắt lên, nhìn về phía khung cảnh trước mắt. Trong căn phòng lớn vẫn chỉ có mấy cái bể trống rỗng kia, hoàn toàn không xuất hiện thêm thứ gì khác.
Ngay khi trái tim căng thẳng của anh ấy đang hơi thả lỏng một chút thì đã nghe thấy tiếng gằn giọng từ Cố Chi Tang: “Chạy!”