Nhìn vẻ mặt không chút để ý của cô Nhâm thì Bạch Từ cũng nhíu chặt mày.
Sau khi anh ấy tu luyện đắc đạo cũng đã chữa khỏi được rất nhiều căn bệnh. Tuy nhiên, Bạch Từ vẫn không thể nào chữa trị được bệnh tâm lý của con người.
Bạch Từ hơi cụp mắt xuống rồi mở miệng nói:
“Trước tiên không nói về vấn đề bệnh tâm lý của bạn nữa, nhưng chắc hẳn bạn thường xuyên đụng phải quỷ quái, trên người có âm khí cực kỳ dày đặc… Hơn nữa, tình trạng này không hề tốt cho sức khỏe của bạn một chút nào. Bạn phải nhanh chóng tìm người giải quyết chúng nó càng sớm càng tốt.”
Đại Lưu nói: “Ý của anh là quỷ hồn mà cô Nhâm đụng phải sẽ gây hại đến sức khỏe của cô ấy sao?”
Bạch Từ ho nhẹ một tiếng, có chút thẹn thùng nói: “Đúng vậy, bởi vì con quỷ kia là… một con quỷ háo sắc.”
“Trong khoảng thời gian gần đây, chắc hẳn nó đã thường xuyên đi vào giấc mơ của cô gái này và thông qua cảnh trong mơ để thu hoạch sinh cơ và dương khí của cô ấy.”
“Bây giờ, tôi thấy thân thể của cô ấy đã gần như sắp bị đào rỗng rồi, biểu hiện cụ thể ở màu môi trắng bệch, quầng thâm mắt màu xanh lá.”
Sau khi Bạch Từ nói xong thì hai bên tai của anh ấy đã đỏ ửng. Anh ấy tiếp tục bổ sung:
“Nhưng đây cũng không phải là vấn đề của bản thân cô ấy. Loại quỷ hồn vô liêm sỉ ăn cắp dương khí của người khác từ cảnh trong mơ đều cực kỳ khó giải quyết. Chuyện này vẫn phải cần đại sư chuyên nghiệp xử lý mới được.”
Nghe đến đây thì cô Nhâm cũng đã hiểu rõ ý của Bạch Từ.
Tuy rằng cô ấy không còn quan tâm đến thế giới này, cũng không muốn sống nữa, nhưng không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn vô cảm.
Cô ấy xấu hổ nói: “Mẹ kiếp, tôi đã nghi ngờ rằng vì sao dạo gần đây, những giấc mộng xuân của tôi lại càng ngày càng chân thật như vậy. Có đôi khi, tôi còn loáng thoáng nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo nữa. Hóa ra là do một con quỷ háo sắc sao?!”
Bạch Từ gật đầu: “Cơ thể bạn đã gần như bị đào rỗng, về sau sẽ để lại di chứng, ảnh hưởng khá nhiều đến sức khỏe. Nếu bạn muốn điều dưỡng lại thân thể thì tôi có thể kê cho bạn một số đơn thuốc. Bạn cứ uống theo đơn thì một thời gian sau sẽ chậm rãi bồi bổ lại được.”
Nói xong, anh ấy lập tức vội vàng rời khỏi.
Đại Lưu có chút xấu hổ sờ mũi, tiếp tục đọc lời dẫn chương trình:
“Được rồi, thí sinh Bạch Từ đã nhìn ra được căn bệnh của cô Nhâm. Tiếp theo, chúng ta hãy mời vị thí sinh thứ ba, thí sinh số 6 – Daisy tiến vào!”
Daisy vẫn xuất hiện với khuôn mặt trang điểm tinh tế, nhiệt tình chào hỏi Đại Lưu, cô Nhâm cùng với các khán giả theo dõi livestream.
Cô ấy cười tủm tỉm nhìn về phía cô Nhâm: “Vị tiểu thư này có đặc sắc cá nhân rất nổi trội. Tôi rất thích phong cách ăn mặc của bạn. Nếu không bài xích việc tiếp xúc với cơ thể thì bạn có thể đưa tay cho tôi xem thử, được không?”
Cô Nhâm gật đầu, vươn lòng bàn tay của mình ra.
Sau khi nắm tay cô ấy một lúc thì Daisy càng ngày càng nhíu mày chặt hơn rồi mở miệng nói:
“Hơi thở trên người cho thấy bạn vẫn còn rất trẻ tuổi, cuộc sống của bạn chỉ vừa mới bắt đầu, vì sao trong nội tâm của bạn lại khô cằn như vậy?”
“Tôi cảm thấy cảm xúc và tâm lý của bạn như một đại dương đã khô cạn, như một đóa hoa hồng héo rũ, không hề có bất cứ biến động nào… Trong đó chỉ có cô đơn, đau khổ, bướng bỉnh và một loạt cảm xúc tiêu cực khác.”
“Tôi có thể cảm nhận được bạn không muốn rơi vào tình trạng này. Bạn có cảm xúc rất mâu thuẫn với những điều tiêu cực kia, đã từng nhiều lần tìm cách thoát khỏi chúng. Tuy nhiên, những cố gắng của bạn đều đã thất bại, bạn không thể làm được gì cả.”
“Cho nên, theo thời gian, bạn dần dần tuyệt vọng, mắc kẹt trong vũng lầy của nội tâm mình, thậm chí đã đánh mất sự phản kháng và dục vọng sống.”
Sau khi Daisy mở mắt ra thì khuôn mặt của cô ấy đã tràn đầy sự đau lòng:
“Cô gái tội nghiệp, tôi biết rằng bạn đang bị trầm cảm, thường xuyên bị tra tấn bởi căn bệnh này, đúng không?”
Cô Nhâm gật đầu, trong lòng có một chút xao động.
Vị phù thủy Daisy đến từ Na Uy này tuy rằng sử dụng ma pháp hắc ám nhưng trái tim và tấm lòng của cô ấy lại vô cùng mềm mại, khả năng cộng tình cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Cô ấy thường xuyên cùng đau buồn hoặc cùng vui sướng với những người đến xin giúp đỡ.
Chính bởi vì cảm xúc của cô ấy đã cộng cảm với những người đến xin giúp đỡ nên đã khiến cho cô Nhâm – người đang chịu đựng sự giày vò do căn bệnh trầm cảm cũng có một chút cảm động.
Thấy cô ấy gật đầu thì Daisy đã tiến lên hai bước rồi nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô ấy:
“Thật sự xin lỗi, tôi không có cách nào giảm bớt được sự đau khổ trong lòng bạn. Nhưng mà, tôi biết rằng đây không phải là lỗi của bạn. Bạn là một cô gái nhạy cảm, có trái tim mềm mại, không nên thừa nhận sự đau khổ, giày vò như vậy.”