Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt của cô Nhâm rồi tiếp tục hỏi:
“Trong khi cảm ứng năng lượng của bạn thì tôi còn nhận thấy một hơi thở âm tà khá dày đặc nữa. Bạn đã bị thứ gì đó bám vào người rồi.”
“Bạn có thấy phiền nếu tôi tra xét kỹ càng hơn không? Nếu làm như vậy thì sẽ có thể động chạm đến một số chuyện riêng tư của bạn đấy.”
Cô Nhâm không hề để ý: “Có thể.”
Vì thế, Daisy đã lấy ra một vật gì đó từ trong túi xách của mình. Lần này, cô ấy không thắp nến nữa mà chỉ đốt một nén hương ngắn.
Cô ấy vừa thực hiện pháp sự vừa nói:
“Tham gia vào chương trình này là một quyết định cực kỳ chính xác của tôi. Tôi đã có cơ hội trao đổi và thảo luận với nhiều đồng nghiệp tuyệt vời, tài giỏi nên năng lực của tôi cũng đã được cải thiện rất nhiều.”
“Bây giờ, không cần phải mượn năng lượng từ ngọn nến thì tôi vẫn có thể nhìn thấy được thế giới bên kia.”
“Hy vọng năng lực hồi tưởng của tôi có thể khiến cho câu chuyện rõ ràng và chân thật hơn. Xin vui lòng nắm lấy tay tôi.”
Daisy lại một lần nữa cầm lấy bàn tay của cô Nhâm rồi thấp giọng nỉ non vài câu. Sau khi vẽ hai vòng tròn khói bằng nén hương ngắn kia thì cô ấy đã cầm mặt gương lên.
Vẻ mặt và khí chất của cô ấy đột nhiên thay đổi ngay lập tức. Cảnh tượng thần kỳ trước mắt đã khiến cho cô Nhâm không khỏi hơi run rẩy một chút.
Lúc này, Daisy đã bắt đầu hồi tưởng:
“Tôi nhìn thấy một căn phòng, bầu không khí trong này tràn ngập tranh chấp và áp lực. Đây là nơi đã mang đến cho bạn rất nhiều áp lực tâm lý nặng nề khi bạn còn nhỏ, khiến bạn cực kỳ khó chịu, thậm chí… còn vô cùng hận thù?”
“Đúng vậy, trong lòng bạn rất hận hai người kia. Bọn họ chắc hẳn là người lớn trong nhà của bạn. Vì sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã đối xử với bạn không tốt sao?”
“Theo thời gian trôi qua, trên người của bạn đã xuất hiện rất nhiều vết thương, hầu hết đều là do chính bạn tự làm ra. Tôi có thể cảm giác được trạng thái tâm lý của bạn đang vô cùng không khỏe mạnh, xu hướng tự làm đau bản thân cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đôi cha mẹ này thật sư quá vô trách nhiệm. Vì sao khi đứa con nhà mình đang chịu đựng sự giày vò, tra tấn như vậy mà bọn họ lại còn dùng những từ ngữ chua ngoa và quá quắt để kích thích bạn chứ?
Daisy nhíu mày nói.
Bỗng nhiên, dường như cô ấy đã “nhìn” thấy cảnh tượng gì đó, đột nhiên hét lớn một tiếng:
“Không! Không thể như vậy!”
Cô ấy lập tức bật mở hai mắt, gắt gao nắm chặt lấy tay của cô Nhâm. Vẻ mặt của cô ấy vô cùng không đồng tình, trong giọng nói còn có chút run rẩy:
“Bạn thân mến, làm sao bạn có thể có… suy nghĩ đó? Ôi chúa ơi, khi tôi nhìn thấy bạn đứng trên bờ tường ở tòa nhà cao tầng kia thì trái tim của tôi đã sắp nhảy ra ngoài rồi.”
“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì bạn cũng không thể dùng cách kết thúc cuộc đời mình để trừng phạt tội lỗi của người khác được! May mắn, cuối cùng bạn vẫn còn một chút lý trí, đã dừng cương trước bờ vực thẳm, không tiến lên bước cuối cùng kia… Thật sự quá may mắn rồi.”
Daisy lải nhải một hồi mới phát hiện ra Đại Lưu đứng ở bên cạnh có vẻ mặt khá kỳ lạ nên không khỏi dò hỏi một câu:
“Làm sao vậy, người dẫn chương trình? Vì sao lại dùng vẻ mặt như kia để nhìn tôi thế?”
Khuôn mặt của cô Nhâm cực kỳ nghiêm túc nói:
“Chị Daisy, chị cũng đã nhìn thấy rồi đó. Lúc ấy, không phải là tôi từ bỏ, không muốn tự tử nữa mà là chân của tôi đã bị thứ gì đó túm chặt. Tôi hoàn toàn không thể cử động nổi!”
“Sau đó, có một lực lượng nào đó đã đẩy tôi về phía sau, rời khỏi bờ tường đó. Có phải đó là hành động của một con quỷ thích xen vào chuyện người khác hay không?”
Daisy có hơi bối rối, không hiểu cô ấy đang nói gì.
Vẫn là Đại Lưu ở bên cạnh bất đắc dĩ giải thích lại mọi chuyện thì lúc này, Daisy mới trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra, không phải cô Nhâm đã dừng cương trước vực thẳm mà là có một quỷ hồn trong thân thể của cô ấy đang giúp cô ấy, đứng ra cản trở cô ấy!
Vẻ mặt của Daisy hiện rõ sự giật mình rồi nói:
“Trong thời gian tôi hồi tưởng lại thì cũng thấy một bóng dáng khá mơ hồ. Nó thường xuất hiện trong giấc mơ của bạn, luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào bạn, chắc hẳn nó đã tồn tại một khoảng thời gian khá lâu rồi.”
Sau khi nghe xong những lời miêu tả của Daisy thì cô Nhâm cảm thấy hình ảnh này có vẻ giống với con quỷ háo sắc trong giấc mộng xuân của mình.
Cô ấy cắn răng nói: “Quả nhiên là con quỷ kia giở trò!”
“Chị Daisy, tôi muốn đuổi nó đi để nó không quấn quít lấy tôi nữa. Xin hỏi có cách nào thực hiện được không?”
Cô Nhâm nhớ rất rõ, trong gần một năm nay, mỗi khi cô ấy hạ quyết tâm chuẩn bị tiến lên bước cuối cùng để chấm dứt sinh mệnh của mình thì lại bị quỷ hồn kia ở đằng sau dùng một lực lượng vô hình cản trở.
Lần nhảy lầu kia cũng tương tự.
Khi cô ấy muốn tự tử bằng cách uống thuốc ngủ thì lập tức cảm thấy cực kỳ buồn nôn, đã nôn hết ra.
Lúc muốn uống thuốc trừ sâu thì chai thuốc đang nằm yên ổn trên mặt bàn đột nhiên vô duyên vô cớ rơi xuống đất và vỡ vụn…
Cứ như vậy, đủ loại nguyên nhân, đủ loại trường hợp khiến cho cô Nhâm luôn thất bại trong kế hoạch tự tử của mình.
Quả thật là muốn chết mà không được.