Sáu người tự giác xếp hàng theo thứ tự bình chọn. Đến lượt Cố Chi Tang lên quan sát thì cô đã đi thẳng đến trước mặt bốn người đến xin giúp đỡ.
Trong mắt cô, tướng mạo của mỗi người đến xin giúp đỡ đều như là bức tranh đồi núi, biển cả vậy. Từng chi tiết trên khuôn mặt của bọn họ đều ẩn chứa những thông tin hữu ích, “viết” đầy quá khứ và tương lai của bọn họ.
Đồng thời, cô còn nhìn thấy sự kết nối lẫn nhau giữa bọn họ, hình thành một mạng lưới quan hệ vô cùng rõ ràng.
Cố Chi Tang cầm lấy máy tính bảng, ghi lại toàn bộ thông tin mà mình đã nhìn thấy. Đến khi tầm mắt của cô liếc đến một bộ phận trên khuôn mặt của Trịnh Hiểu Na và cha mẹ cô ấy thì đã hơi khựng lại một chút.
Cô bất giác nhíu chặt lông mày, tầm mắt liếc nhìn về phía chân trời đằng xa.
Dường như để khẳng định thêm cho suy nghĩ ở trong đầu, Cố Chi Tang đã lấy ra ba đồng tiền Thông Bảo Đế và tung thêm vài lần. Càng tung quẻ thì lông mày của cô càng nhíu chặt hơn.
Cô lật tay ném ba đồng tiền vào trong túi rồi tiếp tục lấy ra những pháp khí khác như giấy bùa, la bàn, v.v… Mãi đến khi gần hết thời gian mười phút thì cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi dừng tay lại.
“Tôi xem xong rồi.”
Lúc này, có không ít khán giả theo dõi livestream đã phát hiện ra sự khác thường của cô.
So với những lúc bình thường, dường như hôm nay Cố Chi Tang không còn thoải mái như hồi đầu. Thời gian xem tướng và đo lường suy đoán của cô cũng lâu hơn bình thường khá nhiều, vẻ mặt cũng có chút bối rối.
Phải biết rằng, trước kia cô chỉ cần nhìn lướt qua một lần thì đã bóc trần toàn bộ thông tin của những người đến xin giúp đỡ rồi.
[Chẳng lẽ chuyện này khó giải quyết đến thế sao? Tang Tang quan sát khá lâu rồi đấy, có vẻ như không được thuận lợi cho lắm…]
Sau khi tất cả thí sinh đã kết thúc phần quan sát của mình thì Đại Lưu đã lên tiếng dò hỏi:
“Có vị thí sinh nào đồng ý công bố đáp án đầu tiên không?”
Người đầu tiên bước lên là Bạch Từ. Hôm nay, anh ấy đã thay một chiếc áo sơ mi màu trà, trong lòng bàn tay còn đang nâng một con nhím nho nhỏ màu xám trắng.
“Để tôi nói trước đi.”
Vừa dứt lời, anh ấy đã giơ máy tính bảng của mình lên. Trên đó có viết:
[Ông cụ - có bệnh về mắt, dạ dày không tốt, ung thư vòm miệng giai đoạn đầu;
Bà cụ - chân có tật, nguyên nhân tạo thành là do bị tai nạn khiến gân cốt bị gãy, phần cổ tay và vai bị thấp khớp nghiêm trọng;
Người phụ nữ - xương cổ tay bị tổn thương, cần chú ý điều dưỡng, có khả năng bị tái phát.]
Sau khi nhìn thấy dòng chữ trên máy tính bảng của Bạch Từ thì Trịnh Hiểu Na đã thấp giọng kêu lên: “Sao có thể như vậy được? Cha của tôi bị ung thư vòm miệng sao?!”
Đại Lưu hỏi: “Gia đình của Hiểu Na không hề biết gì về căn bệnh này, đúng không? Thế còn những chuyện khác thì sao?”
Trịnh Hiểu Na cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa rồi gật đầu nói:
“Những chuyện khác đều đúng cả. Tôi là vận động viên đấu kiếm nên trước đây, vì luyện tập với kiếm trong thời gian dài nên cổ tay cũng đã bị chấn thương nghiêm trọng.”
“Tôi đã phải tiêm thuốc giảm đau và cũng cần nẹp cố định. Nhưng mà, tình trạng cổ tay vẫn khiến tôi bất đắc dĩ phải giải nghệ.”
“Bây giờ, tôi đã chuyển sang làm huấn luyện viên rồi. Nguyên nhân khiến cổ tay của tôi bị chấn thương thì hầu như không có ai biết cả ngoại trừ người nhà và đồng đội của tôi.”
“Chân của mẹ tôi là do bị ngã bởi tai nạn xe máy khoảng bốn năm trước. Bà đã bị xe cán qua người mà xương đùi của người già cũng rất giòn.”
“Chỉ cần bị va chạm mạnh đã khó có thể chịu nổi rồi, huống chi là tình huống bị xe cán qua khiến xương cốt dập nát như thế. Chân của mẹ tôi không thể khỏi được, bây giờ cũng không thể đi đứng bình thường.”
“Còn về phần cha tôi thì ông ấy quả thật có bệnh tăng nhãn áp, viễn thị, cũng thường xuyên bị đầy hơi. Tuy nhiên, chuyện ung thư vòm họng này thì chúng tôi thật sự không biết gì cả!”
[Tôi trước kia từng là vận động viên cấp hai quốc gia, cũng phải giải nghệ vì chấn thương. Vận động viên thật sự rất hay bị thương, khối lượng luyện tập khắc nghiệt rất dễ dàng có thể gây ra tổn thương đến xương khớp và cơ bắp. Nếu không phải thật sự bị thương nghiêm trọng thì sẽ không có ai muốn nghỉ sớm đâu.]
[Giỏi thật, Tiểu Bạch chắc hẳn sẽ đi theo con đường hành nghề y đến cuối cùng rồi. Anh ấy đã nói ra tất cả căn bệnh trên người của gia đình này, hơn nữa, tất cả đều vô cùng chính xác!]
[Mẹ nó, người này là máy chụp X quang của bệnh viện mới đúng. Chỉ mới liếc mắt một chút mà tất cả bệnh tật từ lớn đến nhỏ đều quét ra hết rồi. Đúng là trâu bò.]
Trịnh Hiểu Na đang dò hỏi cha mình về vấn đề ung thư vòm miệng.
Ông cụ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Cái gì mà ung thư với không ung thư chứ. Cha chỉ là do tuổi già nên răng lợi lỏng lẻo, nướu thường hay chảy máu và bị mấy nốt nhiệt do nóng trong người thôi!”