Bạch Từ nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi thêm ông cụ: “Bác trai à, có phải bác thường xuyên bị lở loét trong miệng hay không?”
“Chuyện này đúng là có. Miệng của tôi hay bị nóng trong, thường xuyên nổi lên mấy vết nhiệt lở loét mãi không khỏi. Chuyện này cực kỳ ảnh hưởng đến việc ăn cơm, uống rượu của tôi!”
Ông cụ ồn ào nói to, còn muốn kéo miệng ra cho mọi người nhìn xem.
Trịnh Hiểu Na bất đắc dĩ nhíu mày nói: “Cha à, sao miệng cha bị lở loét không khỏi mà lại không nói gì với con vậy? Để con còn dẫn cha đến bệnh viện khám chứ!”
Ông cụ trừng mắt: “Đi bệnh viện làm gì. Trong miệng chỉ hay nổi mấy nốt nhiệt mà thôi, cũng không phải là căn bệnh to tát gì. Cha chỉ cần uống thêm mấy ngụm nước là sẽ tốt thôi.”
“Ai mà không bị nóng trong và có mấy nốt nhiệt trong miệng chứ. Chỉ mỗi nhà chúng ta có nhiều tiền nên nhất định phải đi khám à?”
Nghe đến đây thì tất cả khán giả trong phòng livestream và bản thân Trịnh Hiểu Na đã gần như xác định được chuyện Bạch Từ nói là sự thật.
Trịnh Hiểu Na lại tiếp tục truy hỏi xem triệu chứng này đã xuất hiện từ lúc nào thì ông cụ nói rằng không nhớ rõ.
Dù sao, đã hơn nửa năm, gần một năm nay, trong miệng của ông ấy thường xuyên hay nổi nốt nhiệt, vừa khỏi được hai ngày thì lại nổi tiếp.
Lúc đầu, ông ấy còn ăn kiêng và uống nhiều nước. Nhưng sau này, những nốt nhiệt kia khiến ông ấy vừa phiền vừa đau đớn đến mức không thể chịu đựng được. Do đó, ông ấy đã tiếp tục uống rượu, ăn cay, mặc kệ mấy nốt nhiệt kia.
Bản thân ông ấy hoàn toàn không nghĩ rằng đây là một căn bệnh nguy hiểm gì.
[Trời, nhìn ông cụ này thì tôi lại nhớ tới người già trong nhà tôi. Quả thật giống y xì luôn, có bệnh không chịu đi bệnh viện, cứ nói chỉ cần nằm ở nhà hai ngày thì sẽ khỏi thôi, khiến cho con cái muốn bốc hỏa mà.]
[Nếu không phải Bạch Từ phát hiện ra thì ông cụ này chắc hẳn sẽ chịu đựng thêm một đến hai năm nữa mà lúc sau cũng chưa chắc sẽ nói cho người nhà biết đâu. Có khi sẽ kéo dài đến tận lúc phát hiện giai đoạn cuối đấy!]
Thấy ông cụ vẫn còn bướng bỉnh nên Bạch Từ đã bình thản nói:
“Bác trai à, bác phải biết rằng, khi lá lách và dạ dày của bác không được tốt, thường xuyên bị trướng bụng, đầy hơi mà bác lại còn hút thuốc và uống rượu thì sẽ càng dễ khiến cho vi khuẩn nảy sinh trong vòm miệng.”
“Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu gây nên căn bệnh này của bác.”
“Bác không nên chỉ nhìn vào tình trạng bây giờ và khăng khăng rằng không có vấn đề gì to tát. Nếu cứ kéo dài tình hình này đến giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư thì toàn bộ lớp niêm mạc của vòm miệng sẽ bị thối rữa.”
“Đến lúc đó, bác sẽ phải cắt bỏ toàn bộ hai bên má đấy.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy cực kỳ nghiêm túc và bình tĩnh, khiến ông cụ bị dọa sợ đến mức cực kỳ hoảng hốt. Ngay cả bà cụ đang ngồi trên xe lăn cũng bắt đầu luống cuống, vươn tay lên đập mạnh hai cái vào người ông cụ:
“Ông già chết tiệt này còn cãi bướng gì nữa? Đi đến bệnh viện để khám một buổi thì ông sẽ chết ngay à?”
Ông cụ liếm nhẹ vết loét trong miệng, sự đau đớn nhói lên khiến ông ấy càng chột dạ hơn: “Vậy được rồi, chỉ đi khám một lần…”
Bạch Từ “ừm” một tiếng rồi gật đầu nói: “Mọi người không cần phải quá mức lo lắng như vậy. Ung thư vòm miệng nếu phát hiện sớm thì sẽ có thể khống chế bệnh tình thông qua uống thuốc và kiêng khem. Nếu trị liệu tốt thì sẽ không hề ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường đâu.”
Khuôn mặt của Trịnh Hiểu Na tràn ngập cảm động, liên tục cảm ơn Bạch Từ:
“Cảm ơn đại sư Tiểu Bạch, cha tôi là một người cực kỳ không thích đi bệnh viện. Nếu không phải anh nhìn ra được căn bệnh ung thư vòm họng giai đoạn đầu của cha tôi thì chúng tôi thật sự…”
Bạch Từ khẽ gật đầu rồi nói với Đại Lưu: “Tôi nói xong rồi.”
Sau khi anh ấy lùi xuống thì Tuân Dĩ Khuynh là người tiếp theo bước lên. Ông ta giơ máy tính bảng của mình lên:
[Có một anh chị em ruột, nhưng không biết tung tích, cũng không rõ còn sống hay đã chết.]
Tuân Dĩ Khuynh nói thẳng: “Tôi chỉ am hiểu võ pháp và trừ tà, chuyện xem tướng và xem chỉ tay như này thì tôi chỉ có thể nhìn ra được khái quát mà thôi.”
“Tôi thấy lòng bàn tay của hai ông bà đều có một đường bị đứt gãy, đồng thời, trong lòng bàn tay của cô Trịnh cũng có một đường vân ngang ngắn. Tuy nhiên, chồng của cô Trịnh thì lại không có đường vân kiểu này.”
“Điều này chứng tỏ hai ông bà có một đứa con khác, là anh chị em ruột thịt của cô Trịnh. Tuy nhiên người này đã rời khỏi gia đình này khá lâu rồi, không có tuyến thân duyên kết nối với gia đình mấy người.”
Gần như ngay sau khi Tuân Dĩ Khuynh nhắc đến người kia thì bà cụ ngồi trên xe lăn đã bật khóc.
Còn ông cụ vừa rồi còn thổi râu trừng mắt cũng có vẻ mặt ủ dột, vuốt ve lòng bàn tay không nói một lời nào.
Đai Lưu hỏi: “Có phải vậy không, cô Trịnh?”
Trịnh Hiểu Na cười khổ nói: “Đúng là như vậy. Đây cũng là lý do chúng tôi tìm đến chương trình hôm nay. Gia đình chúng tôi quả thật muốn đến tìm người thân.”