Thân bức tượng làm bằng vàng đồng, có nhiều khuôn mặt, hoặc vui vẻ hoặc giận dữ. Đó đúng là “Túc Thần Nghìn Mặt” đang được mọi người thờ cúng trong mấy năm gần đây ở khu vực các tỉnh thành phía Nam.
Cho dù chỉ nhìn được bức tượng này từ trong ký ức của một người có thần trí không tỉnh táo thì cô cũng có thể thấy rõ được lực lượng mạnh mẽ của nó.
Cũng là sự âm tà nhớp nháp, khi chạm vào thì như bị lún sâu trong vũng bùn.
Đây hiển nhiên không phải là điều bình thường.
Các vị thần bình thường được con người cung phụng thì đều gửi gắm một đoàn ý thức được phân ra từ bản thể trong các bức tượng đắp bằng bùn hoặc là tượng đồng, tượng vàng điêu khắc ở trên trần gian.
Từ đó, các vị thần kia sẽ thu thập được hương khói mà người dân cung phụng.
Những bức tượng thần này vốn dĩ không phải là bản thể của các vị thần nên lực lượng được gửi gắm trong đó cũng khá mỏng manh, yếu ớt.
Sở dĩ Daisy bị tấn công ngay trong khi đang hồi tưởng, suýt chút nữa bị thương nặng cũng chỉ có một lý do mà thôi:
“Năm đó, người phụ nữ điên kia, cũng chính là em gái của Trịnh Hiểu Na – Trịnh Hiểu Diễm, khi bị bắt cóc và được nhìn thấy bức tượng thần kia thì đấy chính là bản thể chân thật của “Túc Thần Nghìn Mặt” đó!”
Cố Chi Tang đã cực kỳ may mắn, chỉ một lần đã gặp được.
Nếu không phải cô đã trực tiếp nắm được nhược điểm bản thể chân thật của thứ gọi là thần tiên kia thì cô sẽ không thể nhanh chóng phá vỡ lớp “sương đen” đang bao phủ trên người Trịnh Hiểu Diễm ngay lập tức như vậy.
Sau khi sắp xếp lại các thông tin liên quan và xác định không bỏ sót chi tiết nào thì Cố Chi Tang đã đưa quyển sổ ghi chép cho cảnh sát phụ trách tiếp đón cô.
Khi nhận được quyển sổ, các sĩ quan cảnh sát mới phát hiện ra, trong cuốn sổ đã ghi chép rất tỉ mỉ, lấy Trịnh Hiểu Diễm làm trung tâm, phân nhánh ra các tin tức liên quan cực kỳ chi tiết.
Trịnh Hiểu Diễm, sinh năm 90, năm nay 32 tuổi, sinh ra ở vùng Giang Bắc.
Xem từ tướng mạo thì cuộc đời của cô ấy rất cực khổ.
Từ khi còn nhỏ đã phải rời xa quê hương, chia ly với người thân trong gia đình.
Khi còn là thiếu nữ, cô ấy đã bị ép buộc phải kết hôn với một người đàn ông hung ác.
Vào năm mười sáu tuổi, cô ấy đã sinh ra đứa con đầu tiên, là một bé trai. Khoảng sáu năm sau, lúc cô ấy 22 tuổi, Trịnh Hiểu Diễm đã sinh thêm một bé gái thứ hai.
Cuối cùng, khi con gái của cô ấy vừa tròn ba tuổi thì cô ấy đã phát điên bởi vì không thể chạy trốn khỏi nơi đó. Từ đó về sau, cô ấy đã lang thang khắp đầu thôn cuối hẻm như một cái xác không hồn.
Nếu Cố Chi Tang không đến ngôi làng này, cũng không phát hiện ra điều bất thường trên người cô ấy hoặc là vào thời điểm đó, cô không muốn nhúng tay vào chuyện này thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Dựa trên quỹ đạo cuộc đời ban đầu của Trịnh Hiểu Diễm, cô ấy sẽ không sống quá bốn mươi tuổi. Bởi vì tinh thần không tỉnh táo, hành động cũng loạng choạng nên sau khi bị vấp ngã, cô ấy đã đập đầu vào một tảng đá và không thể tỉnh lại.
Cô ấy đã cố gắng suốt cả cuộc đời để trốn thoát khỏi địa ngục này, muốn tìm lại người thân và trở về quê nhà, nhưng cuối cùng lại chết thảm mà không có người nhặt xác.
Khoảng mười năm sau, đôi vợ chồng già cả nhà họ Trịnh và Trịnh Hiểu Na vẫn còn tiếp tục trăn trở tìm kiếm khắp nơi. Bọn họ hoàn toàn không hề hay biết rằng con gái út của bọn họ đã qua đời.
Quỹ đạo cuộc đời thực tế của Trịnh Hiểu Diễm cũng thật sự đúng như vậy.
Từ những ký ức mà Cố Chi Tang tìm hiểu được, cộng thêm việc giải đọc tướng mạo của cô ấy thì cô đã nhìn thấu nửa đời trước tràn ngập đau khổ và thê thảm của Trịnh Hiểu Diễm.
Vào năm cô ấy bảy tuổi, Trịnh Hiểu Diễm và chị gái Trịnh Hiểu Na đã đi theo cha mẹ đến một ngôi làng ở khu vực các tỉnh thành phía Nam để thu mua nấm.
Cũng vào chính mùa hè năm đó, bởi vì giận dỗi với chị gái nên Trịnh Hiểu Diễm đã chạy đến ven đường chơi một mình và bị bọn buôn người nhìn trúng.
Nhân cơ hội trên đường làng lúc đó không có bóng người nào nên tên buôn người đã dùng khăn có tẩm thuốc mê để che kín miệng và mũi của Trịnh Hiểu Diễm rồi lặng lẽ bắt cô bé đi.
Cả nhà họ Trịnh đã ở lại chỗ này hơn một tháng nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tìm thấy tung tích của đứa trẻ, cuối cùng đành phải trở về trong tuyệt vọng.
Bọn họ cũng không hề hay biết rằng, con gái út bị mất tích của bọn họ đang bị nhốt ở một ngôi làng cách đó chưa đầy 3km, bị giam giữ như một món hàng hóa.