Có hơn mấy chục người trong cả hai ngôi làng bị tình nghi tham dự vụ án buôn bán người quy mô lớn nên đã bị bắt về sở cảnh sát các tỉnh thành phía Nam.
Một loạt xe cảnh sát xếp hàng dài áp giải bọn họ từ thị trấn về sở cảnh sát ngay trong chiều hôm đó. Âm thanh ồn ào, náo động cực kỳ thu hút chú ý.
Sau khi bị tạm giam, một số dân làng cảm thấy sợ hãi trong lòng, trên mặt tràn ngập u sầu, nhỏ giọng lo lắng hỏi:
“Làm sao bây giờ đây, anh Phong? Mấy tên cảnh sát này từ trước đến nay chưa bao giờ bày thế trận lớn như vậy để bắt chúng ta. Có phải bọn họ đã tìm được chứng cứ gì rồi không?!”
“Đúng vậy, có phải làng chúng ta sắp xong đời rồi không!”
Trong lòng Ngô Phong cũng rất thấp thỏm. Tuy nhiên, ông ta rốt cuộc vẫn là người đã từng gặp mặt mấy vị sếp lớn đứng sau chuyện này.
Chỉ dựa vào khí thế thì người kia có vẻ lợi hại hơn nhiều so với đám thí sinh vớ vẩn trên mạng như bọn Cố Chi Tang. Toàn thân người kia có âm khí dày đặc, quả thật chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho da đầu tê dại rồi!
Nghĩ đến đây thì trong lòng ông ta đã yên tâm hơn một chút.
Ông ta cố gắng trấn tĩnh lại, tỏ vẻ mạnh mẽ nói:
“Mẹ nó, đừng có lảm nhảm nữa, mấy tên cớm kia có thể điều tra ra cái gì được chứ? {Hàng} trong thôn đã sớm được bên kia chuyển đi hết rồi, đến một sợi tóc thì bọn họ cũng không thể phát hiện được đâu!”
“Còn về phần những {đối tác} bên ngoài của chúng ta thì bọn chúng đều là những tên xảo quyệt đã làm công việc này nhiều năm rồi. Nếu bọn chúng dám khai chúng ta ra thì chính bọn chúng cũng không trốn thoát được đâu.”
“Miệng của mấy người đó có khi còn cứng hơn đám nhu nhược như bọn mày đấy.”
Trước đó có một người trong đám này vẫn luôn đi theo Ngô Phong làm việc, cũng là một quản lý trên danh nghĩa ở trong thôn, bởi vì không cẩn thận nên đã bị bại lộ, bị cảnh sát nghi ngờ tham gia bắt cóc người tỉnh ngoài rồi mang về thôn.
Tuy nhiên người này đã dựa vào trận pháp được các đại sư thiết lập ở trong thôn, giấu những người bị bắt cóc ở trong đó rồi nghênh ngang quay trở về thôn, hoàn toàn không bị sao cả.
Trải qua sự việc lần đó, những tên du thử du thực này đã nảy sinh sự khinh thường đối với uy quyền của pháp luật quốc gia.
Sau khi nghe xong mấy lời căng thẳng và hoảng sợ của đồng bọn xung quanh, người quản lý kia đã hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Anh Phong nói đúng đấy. Lá gan của mấy tên yếu như chân tôm bọn mày còn chưa to bằng lỗ kim đâu! Cứ chờ mà xem, những đại sư che chở cho chúng ta chắc chắn sẽ có cách xử lý đấy. Chưa đến hai ngày thì mấy tên cớm này sẽ phải mặt xám mày tro thả chúng ta ra thôi.”
Mấy dân làng bị châm chọc là nhát gan có vẻ mặt hơi ngượng ngùng, tuy nhiên sự buồn rầu của bọn họ vẫn không thể vơi bớt:
“Tôi đâu phải chỉ sợ một mình bị ngồi tù đâu. Con trai cả nhà tôi làm việc ở trên thành phố lớn đang yêu đương với một cô gái. Gia cảnh của nhà gái rất tốt, vốn dĩ còn không vừa lòng với thằng nhóc có gia đình nghèo khó như nó. Ngộ nhỡ tôi thật sự bị bắt vào tù thì việc hôn nhân tốt đẹp đó sẽ thất bại mất!”
Một dân làng khác cũng sốt ruột: “Con gái của tôi còn đang học đại học mà. Thành tích của con bé rất tốt, sắp thi công chức rồi. Tôi cũng không thể gặp chuyện ở thời điểm này được. Anh Phong à, anh hãy nghĩ cách giúp chúng tôi đi!”
Dân làng bị giam giữ bên trong đang khủng hoảng nhưng những nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ ở bên ngoài cũng có chút lo lắng.
“Đội trưởng Hà, chứng cứ trong tay chúng ta chưa đủ để làm căn cứ bắt giữ hình sự mà. Huống chi lần này còn bắt nhiều người như thế. Làm như vậy có thật sự ổn không…”
Đội trưởng Hà của sở cảnh sát các khu vực phía Nam nói: “Là mệnh lệnh của cấp trên. Hình như có người của Linh Tổ trên tỉnh đứng ra bảo lãnh, chúng ta chỉ cần hành động theo là được.”
“Tuy rằng tôi không tin vào mấy thứ quỷ trâu thần rắn kia nhưng lần này tôi thật sự hy vọng bọn họ có thể hiển linh, trợ giúp cảnh sát khu vực các tỉnh thành phía Nam chúng ta giải quyết nỗi lo lắng luôn hiện hữu biết bao năm qua! Đi thôi, chúng ta đi ghi chép lời khai nào.”
…
Bên kia, Cố Chi Tang đang sắp xếp lại những tin tức mà bản thân đã nhìn thấy.
Quay trở lại thời gian vào lúc buổi chiều hôm nay.
Khi cô và các thí sinh khác đang ở trong văn phòng ủy ban thôn Tiểu Nham, thông qua việc cộng cảm trong nháy mắt với Daisy, Cố Chi Tang đã “nhìn” thấy được hình ảnh chôn sâu trong ký ức của người phụ nữ điên kia.
Đó là hình ảnh bức tượng của một vị thần.