Người đàn ông kia vẫn còn đang gào thét ở ngoài sân, liên tục nói rằng đây là chuyện riêng của gia đình bọn họ và đã bị Hòa Mị Đồ đá bay ra ngoài.
Lúc này, hàng xóm cạnh nhà bọn họ nghe thấy tiếng động và đã lập tức thông báo cho Ngô Phong nên ông ta đã dẫn một đám thanh niên trai tráng trong làng hùng hổ chạy đến đây.
Ông ta quét một lượt xung quanh rồi nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn:
“Mấy vị đang có ý gì vậy? Thôn Tiểu Nham chúng tôi coi mấy vị là khách quý để chiêu đãi nhưng mấy người lại ồn ào muốn tham gia vào chuyện riêng của gia đình trong làng chúng tôi.”
“Mấy người muốn gây ảnh hưởng đến tiền đồ và tính mạng của những người dân trong làng chúng tôi!”
“Nếu đã như vậy thì mấy người cũng đừng trách chúng tôi không khách khí. Tất cả hãy ở lại làm khách suốt đời đi.”
Khi một đám trai tráng hằm hè xoa tay, như hổ rình mồi muốn lao về phía bọn họ thì đúng lúc này, một tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên từ bên ngoài ngôi làng, vang vọng khắp ngõ ngách vào buổi chiều tối ngày hôm đó.
Những người dân vừa rồi còn mặt mũi hung dữ đã lập tức hoảng loạn: “Là còi cảnh sát? Bọn họ đã báo cảnh sát!!”
“Công an khu vực các tỉnh thành phía Nam phá án, mọi người hãy buông vũ khí trong tay xuống, xin hãy phối hợp với chúng tôi để điều tra và tìm kiếm chứng cứ!”
*
Người phụ nữ kia đã được các nhân viên cảnh sát cởi bỏ xiềng xích, đỡ đứng dậy và vào lúc này, cô ấy đã ngước mắt tìm kiếm vị trí của Cố Chi Tang theo bản năng.
Cô ấy vẫn muốn nói một lời cảm ơn với Cố Chi Tang nhưng lại phát hiện ra cô gái kia đã rời khỏi phòng từ lúc nào.
Cố Chi Tang mang theo một thân nhiễm đầy Nhân Quả, đứng ở trong sân và ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Ánh trời chiều đỏ rực như lửa, ánh nắng mặt trời cuối ngày đang rải đều lên hai gò má và cổ của cô.
Đợi đến khi tiếng ồn ào đã dần dần yên tĩnh lại thì Cố Chi Tang mới mở mắt ra và đi ra khỏi cửa lớn.
Tiếp theo, cô còn phải đến sở cảnh sát khu vực các tỉnh thành phía Nam để cung cấp cho cảnh sát một số manh mối mà cô đã tìm ra được.
Cô đã nhìn thấy một số thứ từ trên tướng mạo của người phụ nữ điên kia, cũng đã biết về thân phận của những nhân sĩ huyền sư đứng sau lưng thúc đẩy chuyện này.
Cô sẽ cung cấp hết cho cảnh sát để hỗ trợ bọn họ điều tra nhanh hơn, cũng sẽ truy tìm được nguồn gốc chi tiết hơn, trợ giúp cảnh sát triệt phá các băng nhóm tội phạm lâu năm trên địa bàn các tỉnh thành phía Nam này.
Mãi đến khi ngồi trên xe cảnh sát thì vẻ mặt của Trịnh Hiểu Na vẫn còn rất ngơ ngác, không biết làm sao mà sự việc lại phát triển đến tình trạng này.
Cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì mà có rất nhiều người dân trong hai ngôi làng đều đã bị cảnh sát còng tay lại và áp giải đi. Bên công an tỉnh còn muốn phong tỏa lại nơi này.
Ngay khi vừa lên xe, cô ấy đã không ngừng truy hỏi các thí sinh đi cùng.
Hề Hải Hồng ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đến nơi thì cô sẽ biết thôi. Bây giờ chỉ nói hai ba câu thì không thể giải thích rõ được, tóm lại…”
Giọng nói của cô ấy hơi tạm dừng một chút: “Ôi, tôi cũng không biết nên nói với cô như thế nào nữa!”
Trịnh Hiểu Na: “?”
“Làm sao vậy? Có chuyện gì liên quan đến tôi hả?”
Cố Chi Tang mở đôi mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi của mình ra rồi thản nhiên nói: “Cô Trịnh, tôi phải thông báo trước cho cô một tin tức, không tốt cũng không xấu.”
Trịnh Hiểu Na nghe vậy thì trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Cố Chi Tang nói: “Em gái của cô – Trịnh Hiểu Diễm đã tìm được rồi, nhưng…”
“Cô ấy cũng điên rồi.”
Trịnh Hiểu Na như bị sét đánh, cả người đều cứng đờ: “Cô, cô nói gì cơ?”
Trong đầu cô ấy hiện lên một bóng dáng si ngốc, ngơ ngác, đầu tóc rối bù. Tuy nhiên cô ấy không muốn tin cũng không dám tin.
Cố Chi Tang: “Vừa rồi cô đã gặp cô ấy rồi đấy. Thật ra, cô ấy vẫn luôn ở trong thôn Tiểu Nham. Những người dân làng biết chuyện vẫn luôn lừa gạt cô.”
Trịnh Hiểu Na hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Cô ấy nghĩ đến chuyện bản thân đã đến nơi này nhiều lần trong những năm qua, còn dẫn theo cha mẹ trằn trọc tìm kiếm ở những ngôi làng lân cận.
Có một hoặc hai lần, bọn họ đã đến thôn Tiểu Nham và cũng đã vài lần nhìn thấy người phụ nữ điên dại kia từ xa.
Lúc đó, cô ấy không mập mạp như bây giờ, cũng không chật vật và thê thảm như vậy.
Trịnh Hiểu Na và cha mẹ cô ấy còn cảm thấy một người phụ nữ bị mất trí như này thật sự quá đáng thương, nhưng bọn họ cũng chỉ thổn thức một chút rồi lướt ngang qua cô ấy.
Trịnh Hiểu Na và hai vợ chồng già nhà họ Trịnh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, em gái, con gái út mà bọn họ đã tìm kiếm cả đời thật ra vẫn luôn sinh sống ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.
“Không, không phải như thế… Vì sao những người đó lại đối xử với gia đình chúng tôi như vậy chứ?!” Trịnh Hiểu Na suy sụp khóc không thành tiếng, vô cùng đau khổ.
Sĩ quan cảnh sát nghe thấy tiếng khóc đứt ruột đứt gan của cô ấy thì cũng đại khái đoán ra được đầu đuôi câu chuyện.
Anh ấy thở dài một tiếng:
“Bọn buôn người đáng chết, không biết đã hủy hoại biết bao gia đình rồi!”