Bà cụ kia nhìn thấy Hề Hải Hồng hùng hổ mắng mỏ thì cũng cố gắng trấn định, la hét về phía người phụ nữ kia:
“Nguyệt Hoa à, trên đời này làm gì có người mẹ nào hãm hại con cái của mình chứ! Cháu cả, cháu hai à, hai đứa hãy khuyên nhủ mẹ mình đi, hãy nói rằng hai đứa không muốn mẹ mình rời đi!”
“Cháu cả, cháu hai à, hãy nói mẹ hai đứa rằng sau này, khi trưởng thành thì hai đứa có mơ ước gì đi!”
Cậu bé có giọng vịt đực bị bà nội dùng chân đạp một cái nên hơi run rẩy một chút rồi khóc lóc nức nở: “Con, con muốn đi học đại học trên thành phố lớn, muốn trở thành cán bộ… Mẹ, mẹ đừng đi mà, mẹ không thể rời bỏ chúng con!”
Bà cụ lại trừng mắt nhìn về phía cháu gái đang đứng trong phòng: “Cháu cả, cháu nói gì đi chứ!”
Bé gái đã mười ba, mười bốn tuổi nên thật ra cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện. Cô bé nhìn về phía mẹ của mình – người phụ nữ tiều tụy quanh năm bị xích ở góc tường.
Lúc này, người phụ nữ kia đang quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô bé. Trong lòng cô bé ngổn ngang đủ loại cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng, cô bé vẫn òa khóc thành tiếng: “Mẹ, mẹ đừng, đừng đi theo bọn họ. Cha và bà nội đều biết sai rồi, bọn họ sẽ không đối xử với mẹ như vậy nữa đâu! Con và em trai về sau cũng sẽ…”
Ánh sáng le lói duy nhất trong mắt của người phụ nữ kia đã bị dập tắt. Sự đau khổ mãnh liệt cuộn trào lên như cơn thủy triều đang nhấn chìm cô ấy.
Cô ấy muốn giãy giụa, muốn trốn thoát khỏi nhà giam địa ngục này. Đã có một cơ hội trong tầm tay của cô ấy, nhưng khi sắp sửa vươn tay ra thì cô ấy lại có một chút chần chừ.
Sự tra tấn kéo dài đã mài mòn sự dũng cảm và chính trực của cô ấy, khiến cho cô ấy trở nên nhát gan và chết lặng, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.
Cho dù bản thân cô ấy đã cực kỳ thất vọng với những đứa con của mình, nhưng mà dù sao những đứa trẻ… bọn chúng cũng là người vô tội.
Đặc biệt là con gái của cô ấy. Con bé sẽ thường xuyên lén lút đi ra ngoài vào ban đêm để nhét cho cô ấy một ít đồ ăn và lấy thêm chăn cho cô ấy.
Người phụ nữ kia biết rằng, một khi cô ấy đi theo Cố Chi Tang rời khỏi chỗ này thì gia đình này, thậm chí ngôi làng này sẽ bị hủy diệt.
Trong lúc chần chừ thì cô ấy đã không nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng của Cố Chi Tang, thậm chí còn có một chút thất vọng nhàn nhạt.
“Cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Cho dù những người này ích kỷ, tàn nhẫn, không chuyện ác nào không làm, còn giết hại cả những người vô tội khác thì cô cũng không muốn rời đi sao?”
Khi Cố Chi Tang hỏi ra câu này thì vốn dĩ ý thức tỉnh táo của cô lại đột nhiên có chút mơ hồ.
Một âm thanh mờ ảo xuất hiện trong đầu cô, liên tục vang lên từng tiếng chất vấn:
“Có đáng giá không? Cô là con cưng của trời, là thiên tài huyền học. Về sau, cô sẽ đắc đạo thành thần. Vì sao lại còn muốn nhúng tay vào chuyện sinh tử của mấy con kiến phàm trần này?”
“Hãy nhìn những con người này đi, yếu đuối và bất lực, không hề có khí phách. Cho dù cô có đâm thủng bầu trời nơi này, nhìn thì có vẻ như đã giải cứu được rất nhiều người nhưng bọn họ đã trở thành đồ bỏ đi rồi, đã hòa hợp thành một thể thống nhất với ngôi làng này rồi.”
“Chính cô mới là người xấu xa phá hoại cuộc sống của bọn họ, làm hại gia đình bọn họ. Những người này không những sẽ không cảm ơn cô mà trái lại, bọn họ sẽ oán hận cô xen vào chuyện của người khác, cầu xin cô tha cho người nhà của bọn họ.”
“Cô nhất định sẽ hối hận khi chấp nhận bị lây nhiễm Nhân Quả chỉ vì những con người như vậy!”
“Cô là thần tiên ngồi tít trên cao mà đã là thần thì sẽ không bao giờ cúi đầu cả, cũng sẽ không suy nghĩ về sự cực khổ chốn trần gian. Cô đừng để bị kéo xuống thần đàn, lây nhiễm hơi thở trần tục như vậy.”
“Hãy nhìn những đứa trẻ tội nghiệp này đi, bọn họ mới là đối tượng chân chính cần cô cứu vớt, bọn chúng không hề tham gia vào vụ việc này. Còn có vô số những người thân vô tội khác của những người tham gia vào vụ án buôn người nữa. Tất cả bọn họ đều không hay biết gì về tình hình thực tế cả.”
“Cô hủy diệt ngôi làng này, đưa tất cả bọn họ vào trong ngục giam thì những đứa trẻ vô tội này sẽ trở thành con cái của tội phạm. Bọn chúng sẽ mất đi thể diện và cơ hội có được công việc đàng hoàng, cũng mất đi gia đình hạnh phúc vốn có.”
“Ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số người như vậy thì cô còn muốn tiếp tục nhúng tay vào sao?”
“…”
Ánh mắt của Cố Chi Tang chỉ hơi tan rã trong một chớp mắt rồi lập tức đẩy lùi lớp sương mù đang cố gắng xâm chiếm, quay lại sự trong trẻo ban đầu.
Cô nhìn vết thương cháy đen trong lòng bàn tay rồi dùng sức siết chặt, bóp nát một chút bụi đen cuối cùng rồi cười lạnh một tiếng:
“Đúng là bọn chuột nhắt xấu xa, giấu đầu lòi đuôi!”
“Sương đen” kia đã bám lại ở miệng vết thương và nhân cơ hội tấn công vào Linh Đài của cô. Nó muốn dùng những lời nói kia để khiến cô tự nghi ngờ quyết định của mình.
Chỉ cần cô nảy sinh một chút hoài nghi về sự lựa chọn của mình thì lực lượng nhàn nhạt này sẽ có thể nắm bắt được cơ hội và chui vào trong cơ thể của cô.
Nhưng mà, tâm tính kiên định của Cố Chi Tang vốn dĩ không hề bị nó ảnh hưởng.
Cố Chi Tang không cảm thấy bản thân là chúa cứu thế, cũng không muốn nhúng tay vào cuộc đời của ai cả, lại càng không nghĩ về kết quả khi cố gắng hết sức bất chấp việc bị lây nhiễm Nhân Quả.
Cô chỉ cảm thấy con người từ lúc sinh ra không nên bị lừa bán, không nên bị làm nhục, cũng không nên chịu đựng cảnh cửa nát nhà tan…
Tất cả những gì cô làm bây giờ đều không thẹn với “Đạo” và lương tâm của mình. Cô chỉ đơn giản là dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt mà thôi.
Có một số sự việc, tất cả mọi người đều biết là nguy hiểm, cũng không hề có lợi cho bản thân.
Nhưng vẫn luôn có người phải đứng ra làm những điều đó.