Người vừa dùng chân đá văng cửa ra đúng là người phụ nữ đáng chú ý nhất trong nhóm người kia. Ánh mắt của cô vừa trong sáng lại vừa lạnh lùng, khiến cho mọi người có ấn tượng sâu đậm.
“Tang Tang, làm như này không được tốt lắm đâu? Chúng ta không có bằng chứng…” Đại Lưu nhỏ giọng điên cuồng khuyên can.
Anh ấy cũng không biết Cố Chi Tang đã nói gì với các thí sinh khác mà mọi người đều hùng hổ đi về hướng này. Bây giờ thì còn trực tiếp đạp cửa, tự ý xông vào nhà dân!
Cố Chi Tang ôm tay cười lạnh: “Không sao đâu anh Lưu, việc này không có liên quan gì đến mấy người cả.”
Cô không phải là người của Linh Tổ, cũng không phải là người trong Huyền Môn. Do đó, cô không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, có thể không kiêng dè làm mọi việc.
Nếu đã quyết định muốn nhúng tay vào thì cô sẽ không phí võ mồm với những người này, trực tiếp xông thẳng vào nơi hiểm yếu luôn.
Cô đi thẳng vào trong sân, muốn đi vào phòng dành cho khách đang đóng kín kia nhưng lại bị một bà cụ lao ra ngăn cản. Cô liếc mắt lạnh lùng trừng bà ta một cái thì bà cụ kia đã bị dọa sợ cứng đờ cả người.
Khi cô vừa đẩy cửa phòng ra thì hình ảnh trong phòng đã khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Trong phòng dành cho khách, ở góc tường tận cùng bên trong có một chỗ khá lộn xộn. Trên mặt đất được trải một lớp đệm mỏng manh, một người phụ nữ đầu bù tóc rối, tinh thần hoảng hốt đang ngồi trên tấm đệm đó.
Trên chiếc cổ mảnh mai của người phụ nữ này đang được đeo một sợi dây xích nặng nề. Đầu kia của sợi xích được nung chảy, đóng cố định vào vách tường.
Trước mặt cô ấy có một cái chậu, bên trong có hai, ba chiếc bánh bao khô cứng, lạnh ngắt, cùng một bát nước bẩn thỉu. Khi nghe được tiếng động phát ra từ cửa thì đại não đã chết lặng của cô ấy cũng chưa kịp phản ứng lại.
Một cô bé bị dọa sợ đang áp sát vào góc tường, sắc mặt kinh hãi nhìn về phía Cố Chi Tang.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng thì ánh mắt của tất cả thí sinh đều lạnh lùng hẳn, Daisy và Hề Hải Hồng lập tức nghiến răng nghiến lợi:
“Súc sinh!”
Một người đàn ông nghe thấy tiếng động ồn ào nên cũng đi ra từ buồng trong. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ông ta cũng hiểu ra rằng mọi chuyện đã bị bại lộ.
Khuôn mặt của ông ta lập tức hiện lên vẻ hung ác, nhặt chiếc xẻng ở góc tường lên và đập thẳng về phía đầu của Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang hoàn toàn phớt lờ hành động của người đàn ông kia, chỉ nâng một chân lên, đạp thẳng vào ngực của ông ta, ngăn cản hành vi công kích của người đàn ông đó.
Cú đá của cô khiến cho một người đàn ông có thân hình mập mạp bay xa ba mét, ngã dúi dụi xuống đất.
Bà cụ kia bắt đầu gào to “trời phạt” rồi bổ nhào vào người con trai nhà mình khóc lóc thảm thiết.
Cố Chi Tang đi đến góc tường bên trong, ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ chết lặng kia rồi hỏi: “Cô có muốn đi theo tôi không?”
Cô dẫm chân lên, đạp gãy sợi dây xiềng xích bên cạnh. Tiếng động ầm ầm khiến cho hai mẹ con đang gào khóc mắng chửi bên ngoài giật mình, khiến cho bọn họ hoảng sợ và cũng làm cho thần trí của người phụ nữ trước mắt dần dần tỉnh táo trở lại.
Người phụ nữ kia nhìn về phía bàn tay đang đặt trên xích sắt của Cố Chi Tang, ánh mắt khẽ động đậy.
Cô ấy rất gầy gò, trạng thái tinh thần cũng rất kém cỏi, ngay cả bản thân cô ấy cũng đã quên mất chuyện mình bị nhốt như một con súc vật ở trong phòng này bao lâu rồi.
Thời gian đã lâu đến mức cô ấy còn quên mất bản thân là một con người.
Đôi môi của cô ấy run rẩy, là kích động mà cũng là do dự và nhút nhát.
Trước đây, cô ấy đã từng cố gắng chạy trốn nhưng vẫn luôn thất bại và kết quả sẽ bị nhốt lại như vậy.
Lúc này đây, cô ấy thật sự có thể chạy ra bên ngoài hay sao, có thể bước chân ra thế giới ngoài kia không? Cuộc đời của cô ấy thật sự còn có hy vọng sao?
Ngay lúc người phụ nữ kia đang lắp bắp nói ra vài từ ngữ đơn điệu, muốn nói chuyện rõ ràng hơn thì người đàn ông đang được bà cụ đỡ dậy dùng ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm vào cô ấy:
“Nguyệt Hoa, cô phải suy nghĩ kỹ càng vào, chuyện riêng của gia đình chúng ta không nên vạch trần ra ngoài khiến người khác chê cười đâu.”
“Tôi đã tha thứ chuyện lần trước khi cô ngốc nghếch nói mấy lời vớ vẩn rồi và chính cô cũng đã cam đoan với tôi rằng sẽ không có lần sau!”
Người phụ nữ tên là Nguyệt Hoa run rẩy toàn thân, vẻ mặt lộ ra vài phần hoảng sợ.
Giọng nói của người đàn ông kia đã mềm mỏng hơn một chút: “Con cái của chúng ta vẫn còn nhỏ như vậy, bọn chúng còn phải đi học mà.”
“Sau nay khi bọn chúng đến trường, đi ra ngoài làm việc mà chuyện gia đình lại lan truyền ầm ĩ như vậy thì bọn trẻ sao có thể sống yên ổn được đây?”
“Cô nói thử xem, chẳng lẽ cô không hề lo lắng chút nào cho mấy đứa trẻ hay sao?”
“Tôi biết trước đây tính tình của tôi quá nóng nảy. Cô hãy nể mặt bọn trẻ, đừng oán hận chúng tôi…”
Hề Hải Hồng không thể nhịn nổi nữa: “Ông câm mồm ngay đi! Thật sự là thứ không bằng heo chó. Thế mà ông lại dám, lại dám đối xử với vợ mình như vậy!”
Daisy cũng cực kỳ tức giận, lấy ra một con búp bê phù thủy từ trong túi xách của mình.