Vào khoảnh khắc khi cô nhìn thấy bức tượng kia thì tất cả rào cản ngăn chặn và lớp sương mù che khuất hai mắt của cô đều bị đánh tan.
Lớp “sương đen” che khuất khuôn mặt của người phụ nữ điên đã dần tan biến, lộ ra Mệnh Cách cực kỳ rõ ràng, đợi người đến giải đọc quá khứ trong cuộc sống của cô ấy.
Giọng nói của Cố Chi Tang rất chân thành: “Chuyện ngày hôm nay thật sự cảm ơn hai người.”
Bạch Từ và Daisy đều xua tay nói: “Chúng tôi không làm được gì nhiều…”
Các thí sinh còn lại đều khá sửng sốt.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không mà Cố Chi Tang từ trước đến nay vẫn luôn thần bí khó lường thì bây giờ lại có vẻ như cô không còn lạnh nhạt và hờ hững như trước?
Không còn “sương đen” cản trở nữa nên lực Nhân Quả trên thân thể của người phụ nữ điên này càng dày nặng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Cảm nhận được lực lượng này nên Cố Chi Tang đã hơi dừng lại một chút rồi mới bắt đầu giải đọc tướng mạo của cô ấy.
Có một số việc khi đã bắt đầu nhúng tay vào thì nhất định sẽ lây nhiễm Nhân Quả.
Nhưng cô lại không thể không làm điều này.
*
Khi hai dân làng kia dẫn người phụ nữ điên đã bình tĩnh trở lại đi ra khỏi văn phòng ủy ban thôn thì hai người vẫn còn hơi bối rối.
Bọn họ gọi điện thoại cho trưởng thôn Ngô Phong: “Anh, chúng em dẫn cô ta đi ra ngoài rồi.”
Ngô Phong: “Những người kia thì sao? Bọn họ có phát hiện ra gì không?”
“Không phát hiện ra gì cả. Khi bọn họ bày trò giả thần, giả quỷ thì cô ta vẫn luôn trong tình trạng ngây ngốc và ngơ ngác, nhưng mà cũng không nổi điên nữa.”
“Em nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình mà, cô ta hoàn toàn không hề nói được một câu đầy đủ nào. Em thấy mấy vị đại sư kia đều cực kỳ thất vọng, cũng mất hết kiên nhẫn rồi.”
“Bọn họ nói rằng muốn ăn một bữa cơm rồi sẽ rời đi nên em đã đặt bàn cho bọn họ ở một nhà hàng có phòng riêng rồi.”
Ngô Phong ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, mẹ nó, đám người kia ăn xong rồi thì mau cút đi.”
Một người dân làng bĩu môi nói: “Em thấy những người này cũng chẳng có gì lợi hại cả. Hơn nữa, hình như bọn họ cũng tắt livestream rồi, chúng ta còn dung túng bọn họ làm gì nữa.”
“Bây giờ, chúng ta trực tiếp đập camera và bắt người, nhốt lại là được. Chúng ta có các quan lớn bên trên che chở thì mấy người kia vốn dĩ không thể điều tra đến chỗ chúng ta được mà.”
Ngô Phong nhíu mày nói: “Mày đừng lộn xộn. Những người này dù sao cũng đến từ một chương trình nổi tiếng. Nếu những người này thật sự xảy ra chuyện gì ở chỗ chúng ta thì chắc chắn sẽ gây ra phiền phức không nhỏ đâu. Cứ để cho bọn họ đến từ nơi nào thì trở về nơi đó là được.”
“Được, được, được…”
Đúng vào lúc này, một dân làng khác vội vàng chạy đến nói: “Anh, mấy người kia đột nhiên biến mất rồi!”
“Em ngồi xổm trong nhà hàng chờ đợi rất lâu mà không nghe thấy có bất cứ tiếng động nào trong phòng riêng kia nên đã hơi nghi ngờ. Kết quả, khi em mở cửa vào thì quả thật không còn người nào trong đó!”
Ngô Phong: “?!”
Các dân làng: “?!”
Hoàng hôn ở thôn Tiểu Nham có màu đỏ cam.
Ráng mây đỏ phía chân trời nhìn như một biển lửa đỏ rực mang theo áp lực và bầu không khí tiêu điều.
Các gia đình trong làng đang chuẩn bị bữa cơm tối, trong lúc nhất thời, những con đường trong làng đều yên tĩnh, không có tiếng động gì.
Một bé trai gầy gò đang ngồi trong sân nhà chơi điện thoại di động, bên trên đang phát một số video hài hước. Cậu bé này đúng là người có giọng vịt đực đã mở miệng châm chọc mỉa mai Nhị Nha ngày hôm nay.
Trong phòng bếp, một cô bé lớn tuổi hơn cậu bé một chút đang nấu cơm. Cậu bé mất kiên nhẫn gào lên: “Chị, chị có thể nhanh tay lên được không? Em sắp đói chết rồi!”
Trong phòng, một bà cụ khá lớn tuổi nghe được tiếng hét của cậu bé thì lập tức chửi mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày muốn đói chết em trai à?”
Vất vả mãi mới làm xong được bữa cơm thì cô bé đã nóng bức đến chảy mồ hôi đầy đầu. Sau khi dọn xong mâm cơm thì bà cụ và cậu bé kia mới nghênh ngang đi đến và ngồi vào bàn.
“Đi vào trong phòng gọi cha mày ra ăn cơm đi. Ôi, mày còn lấy một cái bát nữa ra làm gì?” Bà cụ quát to.
Cô bé nhút nhát nói: “Lấy, lấy cho mẹ một ít cơm tối…”
Bà cụ hờ hững nói: “Bánh bao ngày hôm qua không phải còn thừa sao? Lấy thức ăn mới cho loại đê tiện đó ăn thì cũng chỉ chà đạp lương thực mà thôi. Đi lấy bánh bao cho cô ta đi.”
Cô bé trầm mặc không phản bác lại, rũ đầu làm theo.
Đúng lúc này, cửa lớn của ngôi nhà bị đá văng ra, kêu “đùng” một tiếng khiến cho tất cả mọi người trong sân giật mình hoảng sợ.
Bà cụ bật dậy: “Mấy người, mấy người là ai vậy? Bọn giặc đến cướp bóc à?!”
Cậu bé có giọng vịt đực trừng lớn hai mắt, nhận ra những người này chính là đám người xuất hiện ở ngọn núi phía sau làng hôm nay.
Bởi vì con đường kia chỉ có những người đến lấy “Hàng” mới đi nên mấy đứa trẻ trong làng còn tưởng rằng bọn họ là “đối tác” của thôn.
Về sau, bọn chúng mới nghe được mọi người nói rằng, những người này là phóng viên ngoại tỉnh đến nơi này để ghi hình chương trình gì đó.
“Mấy người…”