Cố Chi Tang nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Từ: “Anh có thể giúp cô ấy tỉnh táo lại không? Suy nghĩ của cô ấy rất hỗn loạn, trong đầu toàn là một mớ hỗn độn.”
Đương nhiên, không phải Cố Chi Tang đã suy đoán dựa trên chứng cứ này, cô chỉ căn cứ theo lực Nhân Quả dày nặng trên thân thể của người phụ nữ điên này mà thôi.
Tuy nhiên, cô không thể giải thích rõ ràng điểm này được. Bởi vì những người khác sẽ không cảm ứng được Nhân Quả và cũng không ai có thể tin tưởng được một huyền sư nhỏ bé như cô có năng lực như vậy.
Bạch Từ nói: “Tôi có thể thử xem, nhưng không thể cam đoan sẽ thành công đâu. Vấn đề liên quan đến tinh thần rất khó giải quyết.”
Khi bọn họ đang trao đổi thì những nhân viên công tác và Trịnh Hiểu Na đứng bên cạnh đều có vẻ mặt ngơ ngác. Bởi vì sự che chắn của Cố Chi Tang nên mọi người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng của các thí sinh động đậy, không thể nghe thấy âm thanh phát ra.
Trịnh Hiểu Na: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Hai dân làng đứng sau liếc nhìn nhau, cũng có một chút căng thẳng, không biết mấy người kia đang làm cái gì.
Bạch Từ bước lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hai bên huyệt Thái Dương của người phụ nữ điên. Anh ấy đang dùng năng lượng của mình để khơi thông tâm trí cho cô ấy.
Ngay từ đầu, người phụ nữ kia còn giãy giụa kịch liệt, dần dần, theo sự khơi thông có hiệu quả của Bạch Từ, cô ấy đã thả lỏng và bình tĩnh hơn. Tuy nhiên, người phụ nữ này vẫn ngây ngốc, ngơ ngác, không có phản ứng gì nhiều.
Cố Chi Tang cũng không thất vọng.
Sở dĩ cô cần sự giúp đỡ của những người khác là bởi vì cô cần thu thập một ít manh mối để phá giải các rào cản của vụ việc.
Nhưng “sương đen” trên thân thể của người phụ nữ này quá dày đặc. Một khi cô chạm vào thân thể của cô ấy thì sẽ ngay lập tức bị lực lượng kia điên cuồng tấn công.
Sau khi người phụ nữ điên bình tĩnh lại thì Daisy đã bước lên và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô ráp của cô ấy.
Daisy nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng.
Cố Chi Tang: “Thế nào rồi? Có nhìn thấy được thứ gì không?”
Daisy nhíu mày: “…Suy nghĩ của cô ấy rất hỗn loạn, tất cả mọi thứ đã bị bóp méo thành một mớ hỗn độn. Tôi chỉ cảm thấy sự đau đớn, tuyệt vọng và nỗi oán hận sâu sắc trong tâm trí của người phụ nữ này.”
“Tôi có thể cảm giác được ở sâu trong tâm trí của cô ấy có một đoạn ký ức đã bị cô ấy giấu đi. Đoạn ký ức này cực kỳ quan trọng đối với cô ấy.”
“Tuy nhiên, có một lực lượng kỳ quái đã ngăn cản tôi xâm nhập sâu hơn để xem xét. Nó giống như… một đôi mắt ở trên cao đang nhìn chằm chằm vào tôi đứng ở dưới đáy vực sâu vậy.”
Khi nói đến đây, trên khuôn mặt của Daisy đã lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hiện lên một chút đau đớn.
Hai dân làng đứng sau đã không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy tiến lại gần hơn: “Các vị khách quý, mấy vị đang muốn làm gì thế?”
Mấy người Hòa Mị Đồ đứng xung quanh hơi híp mắt lại, yên lặng chặn hai người kia đến gần: “Bọn họ đang tiến hành chữa bệnh, không thể bị quấy rầy được.”
Daisy đang nắm tay của người phụ nữ điên lúc này khẽ cắn môi, kiên trì tiếp xúc đến khu vực kia.
Trong nháy mắt, cô ấy đã nhìn thấy một loạt hình ảnh chấn động: “Máu… Máu đỏ tươi lan tràn khắp nơi. Có một số người ăn mặc trang phục rất giống quần áo của Tuân Dĩ Khuynh đang làm gì đó trong một căn phòng nhỏ hẹp, có nam có nữ, dường như đang cử hành một nghi thức gì đó.”
“Cô ấy bị xích ở trong phòng, sau đó… Sau đó, những người kia đang thành kính bái lạy một bức tượng, là bức tượng của một vị thần.”
Ánh mắt của Cố Chi Tang sáng quắc: “Vị thần nào? Có bộ dạng như thế nào?”
Daisy run rẩy khóe miệng, như không biết phải miêu tả như thế nào, cùng lúc đó, người phụ nữ điên đang cộng cảm cùng cô ấy cũng đã nhớ lại ký ức oán hận sâu sắc nhất được chôn giấu trong trí nhớ.
Gương mặt vốn dĩ đã bình tĩnh lại của cô ấy bắt đầu hiện lên sự đau khổ, giãy giụa.
“Là, là một bức tượng…”
Daisy đang nói thì một vệt máu đột ngột tuôn ra từ mũi của cô ấy. Thấy vậy, Cố Chi Tang lập tức túm chặt bả vai của Daisy, vận chuyển hồn lực của mình sang, giúp cô ấy chặn lại đòn tấn công của một lực lượng cực kỳ âm tà và xảo quyệt.
Cũng vào ngay tại thời điểm đó, cô đã “nhìn” thấy hình ảnh mà Daisy đang “thấy”.
Đó là một bức tượng có một bên tay dài, một bên tay ngắn, mặc một áo khoác màu đồng rực rỡ. Phần đầu của bức tượng được chạm khắc thành nhiều khuôn mặt, mỗi một khuôn mặt nhỏ đều có biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Có gương mặt ai oán, cũng có gương mặt tức giận, hưng phấn, có cả gương mặt tàn nhẫn… Biểu cảm trên các khuôn mặt cực kỳ sống động, trông giống như người thật.
Trong khoảnh khắc bị Cố Chi Tang “nhìn” thấy thì bức tượng kia đã lập tức biến mất.
Daisy đột nhiên buông tay ra, lùi về phía sau hai bước rồi nâng tay lên lau đi vết máu dưới mũi. Các thí sinh khác thấy vậy thì lập tức vây quanh, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Cô không sao chứ?”
Cô ấy lắc đầu, nhìn về phía Cố Chi Tang: “Tôi không sao cả, nhưng Tang Tang…”
Vào thời điểm cuối cùng, cô ấy có thể cảm giác được Cố Chi Tang đã giúp cô ấy chặn đứng một thứ gì đó.
“Tôi cũng không có việc gì.”
Cố Chi Tang có sắc mặt trắng bệch mở hai mắt ra, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thật lòng lần đầu tiên trong ngày hôm nay: “Tôi đã bắt được rồi.”