Lực lượng âm tà ẩn giấu trong thân thể của người phụ nữ điên này có cùng nguồn cội với lực lượng đang ức chế sự tiến cấp đạo hạnh của cơ thể cô.
Lòng bàn tay vẫn còn tiếp tục đau rát và Cố Chi Tang có thể cảm nhận được độc khí âm tà kia đang điên cuồng tìm cách chui vào cơ thể mình, cố gắng xâm nhập vào kinh mạch.
Nhưng hồn phách của Cố Chi Tang cường đại khác thường, có một tầng hồn lực bảo hộ thân thể nên đã chặn đứng “sương đen” kia ở bên ngoài cơ thể. Cô chỉ bị một ít vết thương ngoài da, không bị ảnh hưởng nhiều.
Điều càng khiến cho cô cảm thấy kinh hãi là chuyện trên thân thể của người phụ nữ điên này ngoại trừ một lớp “sương đen” nồng đậm che lấp Thiên Cơ thì còn có một lực Nhân Quả lớn không thể bỏ qua.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến cho Cố Chi Tang do dự.
Sự tồn tại của lực Nhân Quả này cũng đồng thời chứng minh suy đoán của cô không hề sai.
Người phụ nữ điên này là sợi dây liên kết hai ngôi làng này, thậm chí còn là điểm đột phá mấu chốt của vụ việc buôn người tại các tỉnh thành phía Nam!
Cho dù “sương đen” đã che khuất toàn bộ Thiên Cơ ở khu vực các tỉnh thành phía Nam, khiến cho Cố Chi Tang trở thành một “người mù”, nửa bước cũng khó đi, nhưng cô vẫn truy tìm được “nút thắt” quan trọng nhờ lần theo các dấu vết để lại.
Chỉ cần vạch trần “nút thắt” này thì tất cả bí ẩn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng bởi vì vụ việc đằng sau người phụ nữ điên này có liên lụy đến toàn bộ khu vực các tỉnh thành phía Nam, cũng liên quan đến vô số sinh mệnh trên trần gian nên hậu quả của việc vạch trần “nút thắt” này tất nhiên cũng sẽ thay đổi số phận của rất nhiều người.
Cho nên, trên thân thể của người phụ nữ này mới có lực Nhân Quả lớn đến như vậy.
Đúng là bởi vì ý thức được điểm này nên Cố Chi Tang mới chần chừ.
Ở đời trước, Cố Chi Tang không tiếp xúc trần thế, không quan tâm đến chuyện trên trần gian. Một là cô không có hứng thú, hai là cô cũng không muốn Nhân Quả của người phàm trần làm liên lụy đến chuyện tu hành của bản thân.
Cố Chi Tang ở trong Huyền Môn là một môn chủ có địa vị cao ngất, xa rời quần chúng, không nhiễm bụi trần, là đồ đệ đứng đầu của Nhân Tiên Quân Hồng.
Lúc này đây, cô thật sự muốn ra tay thay đổi thế sự và vận mệnh của nhiều người như vậy sao?
Trong hai, ba giây nín thở, Cố Chi Tang đã suy nghĩ rất nhiều thứ, còn những nhân viên công tác và hai dân làng ở đằng sau thì lại vô cùng khiếp sợ trước sức lực cánh tay mảnh khảnh của cô.
Nhìn thì có vẻ gầy yếu mà lại có sức mạnh lớn đến mức nhẹ nhàng áp chế được một người đang phát cuồng.
Nhưng các thí sinh khác thì đều cảm nhận được luồng khí nhàn nhạt, kỳ diệu đang bao bọc xung quanh thân thể của cô.
Một lúc sau, Cố Chi Tang thở phào, phun ra một ngụm khí đục, đôi mắt đen láy hiện lên một chút phức tạp. Dường như cô đã thay đổi một ít nhưng hình như cũng chưa biến đổi gì cả.
Bàn tay của cô vung lên, trong nháy mắt, dưới chân cô hiện lên một trận pháp nhỏ nhìn khá đơn giản. Cô quay đầu nhìn về phía mấy người đứng đằng sau:
“Tôi cần mọi người giúp tôi một việc.”
Mấy người khác đều đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm túc hẳn. Tuân Dĩ Khuynh nói với giọng chắc chắn: “Cô đã phát hiện ra điều gì rồi.”
Vẻ mặt của Cố Chi Tang bình thản nói:
“Tôi nói rồi, trên thế giới này không có {Quả} nào mà không có {Nhân} cả, cũng sẽ không có sự oán hận không có lý do.”
“Bất kể là thù hận, ghen tỵ hay là các loại cảm xúc khác thì đều nhất định sẽ có nguyên nhân đằng sau. Nhưng sự hận thù của người phụ nữ này lại xuất hiện đột ngột, vô cùng kỳ lạ.”
“Thật ra, không cần phải xem tướng, chỉ cần nhìn vào tình trạng suy sút và điên khùng bây giờ của cô ấy thì cũng có thể thấy được nhất định trong quá khứ, cô ấy đã từng phải chịu nhiều đau khổ. Hơn nữa, rất có thể chính ngôi làng này đã gây ra tổn thương đến cô ấy.”
“Tuy nhiên thần trí của cô ấy đã hoàn toàn bị sụp đổ, ngay cả khi bị người trong làng đánh đập, chửi rủa và nhục mạ thì cô ấy vẫn chỉ si ngốc và thờ ơ.”
“Một {kẻ điên} như vậy mà khi nhìn thấy hai người xa lạ là Tuân Dĩ Khuynh và Hòa Mị Đồ thì lại nảy sinh oán hận dày đặc. Cô ấy đột ngột phát cuồng và chỉ hận không thể tróc thịt của mấy người. Chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ hay sao?”
Hòa Mị Đồ nhíu mày: “Quả thật quá kỳ quái, nhưng điều này có thể chứng minh cái gì chứ?”
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn anh ấy một cái rồi nói: “Điểm giống nhau duy nhất giữa anh và Tuân Dĩ Khuynh, cũng là điểm khác biệt với tất cả mọi người chính là ở chỗ hai người có cách ăn mặc kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy là người trong giới huyền học.”
Hai người quay qua nhìn nhau, một người mặc trang phục của đạo sĩ, một người mặc áo choàng dài khoác bên ngoài, còn các thí sinh khác đều ăn mặc bình thường.
Đúng là như vậy thật!
“Cho nên…” Hề Hải Hồng giật mình hiểu ra: “Cho nên, người phụ nữ này không phải đang oán hận hai người bọn họ mà là hận những người mặc loại trang phục như thế này hả? Chuyện cô ấy phát điên như này chẳng lẽ cũng là do các huyền sư trong giới huyền học làm hại?!”
Tuân Dĩ Khuynh nói: “Chỉ dựa vào một điểm này để làm chứng cứ thì vẫn còn khá gượng ép. Cho dù là như vậy thì chuyện này có móc nối gì đến vụ án mà chúng ta đang điều tra chứ?”