Ngô Phong nghe xong mấy lời này thì khuôn mặt đã đỏ au, hận không thể xông lên bịt mồm của lão già kia lại.
Nhưng mà lão già kia lại mồm miệng lưu loát, hoàn toàn không để cho ông ta có cơ hội nói chen vào:
“Theo ý tôi ấy mà, mấy người phụ nữ kia chỉ là thiếu bị chỉnh đốn mà thôi. Còn bày đặt không cần những người đàn ông thành thật như chúng tôi. Chỉ cần nhốt bọn họ ở trong nhà…”
Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị hai dân làng được Ngô Phong ám chỉ kéo đi chỗ khác: “Chú bốn à, chú hồ đồ rồi sao? Nói bậy bạ gì thế!”
Sau khi cưỡng ép lão già kia rời đi thì Ngô Phong cũng cảm thấy đau đầu, vội vàng giải thích:
“Mọi người đừng hiểu lầm, những người trong thôn Tiểu Nham chúng tôi tuyệt đối không bao giờ có loại suy nghĩ này.”
“Chú bốn này là một người độc thân già cả trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi nhưng vợ của chú ấy lại bỏ nhà, chạy trốn với người khác cho nên chú ấy có chút hận đời. Nhưng những dân làng khác trong thôn thì đều là những người thân thiện.”
Cố Chi Tang tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Không có việc gì đâu, trưởng thôn Ngô. Chúng tôi có thể hiểu được mà.”
Sau khi bị ông già vô lại kia làm ầm ĩ thì Ngô Phong cũng không dám trì hoãn nữa. Ông ta sợ rằng trên đường lại gặp phải mấy thành phần không kiểm soát nổi ở trong thôn thì sẽ bị mấy người nhanh mồm nhanh miệng đó tiết lộ thêm tin tức bất lợi.
Do đó, ông ta hoàn toàn không dám chậm trễ thêm giây phút nào, nhanh chóng dẫn đoàn người đến văn phòng ủy ban thôn.
Khi đến nơi, sắc mặt của Cố Chi Tang vẫn bình thản như thường:
“Trưởng thôn Ngô cứ đi bận việc đi, không cần phải bận tâm đến chúng tôi. Đại sư thông thạo y thuật của chúng tôi nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để chữa khỏi cho chị gái này.”
Cô đã nói như vậy thì Ngô Phong cũng không thể cưỡng ép ở lại được.
Ông ta ra hiệu cho các dân làng khác: “Vậy làm phiền các vị đại sư rồi. Tôi sợ bà điên này lại phát bệnh, làm náo loạn khiến mọi người bị thương nên sẽ để lại hai người giúp mọi người trông coi cô ta.”
Cố Chi Tang cũng không thèm để ý, chỉ coi như không nghe thấy: “Mấy người buông cô ấy ra đi.”
Sau khi đặt người phụ nữ điên lên trên ghế thì hai dân làng khác đã chần chừ nói: “Nếu chúng tôi buông lỏng tay ra thì có thể cô ta sẽ nổi điên và bừa bãi cắn người đấy!”
“Buông ra.”
Giọng nói của Cố Chi Tang không hề nặng nề nhưng khí thế của cô khiến cho hai thanh niên trai tráng trong thôn cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Một lúc lâu sau, bọn họ mới lẩm bẩm than thở: “Là cô bảo chúng tôi buông tay đấy, nếu bị thương thì đừng có trách!”
Hai người kia vừa buông tay ra thì người phụ nữ bị bệnh điên kia đã không còn ai kiềm chế. Cô ấy bật dậy, xông thẳng về phía Tuân Dĩ Khuynh và Hòa Mị Đồ.
Cố Chi Tang lật cổ tay, đặt lên trên vai của cô ấy rồi ấn mạnh xuống. Người phụ nữ kia vừa mới nhấc mông lên khỏi ghế đã ngay lập tức bị ấn ngồi xuống.
Mặc kệ cô ấy có điên cuồng giãy giụa như thế nào, khiến cho băng ghế kêu kẽo kẹt ra sao, đến mức cả khuôn mặt của cô ấy đã đỏ ửng lên nhưng mà thân thể của cô ấy vẫn hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào.
Cô ấy chỉ có thể trừng mắt, khàn giọng gầm gừ và dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang hơi rũ mắt xuống, bàn tay vẫn đặt sát trên vai của người phụ nữ điên kia và hơi buông lỏng sức mạnh kiềm chế cô ấy.
Ngay khi bàn tay của cô chạm vào đầu vai của người phụ nữ kia thì trong chớp mắt, một lực lượng âm tà mạnh mẽ đã xông thẳng vào lòng bàn tay của cô!
Loại cảm giác này không hề khác gì những lần trước.
Cố Chi Tang có thể xác định chắc chắn rằng, “sương đen” trên thân thể của người phụ nữ này rất dày nặng, đã che đậy hoàn toàn tướng mạo và hơi thở của cô ấy.
Lực lượng của cô một khi thăm dò truyền vào cơ thể của cô ấy thì cứ như ném đá chìm xuống đáy biển vậy, không hề có chút tác dụng nào. Trái lại, cô còn bị một lực lượng mạnh mẽ đánh trả, đánh trả thẳng vào lòng bàn tay và mặt.
Loại lực lượng sền sệt, tràn ngập tà ác này cực kỳ mạnh mẽ, nó không hề sợ hãi mặc dù đạo hạnh của thân thể cô đã đạt đến bậc cao của cấp “Huyền”, đã gần đến cấp “Địa”, hơn nữa còn có một hồn lực cường đại bảo hộ.
Tuy nhiên, ở một nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, cũng chính là lòng bàn tay của Cố Chi Tang – nơi tiếp xúc với bả vai của người phụ nữ điên kia, đã bị lực lượng âm độc này ăn mòn một tầng da!
Sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ lòng bàn tay khiến Cố Chi Tan biết rõ rằng, chắc hẳn lòng bàn tay của cô đang bị đốt cháy rồi.
Nhưng trên khuôn mặt của cô lại hoàn toàn không có vẻ đau đớn, mà trái lại, cô còn hơi nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh như băng.
Hóa ra mục tiêu của “sương đen” này đúng là cô!