Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 483: Người Phụ Nữ Bị Điên (3)

Unknown Chương 483: Người Phụ Nữ Bị Điên (3)

Nhìn thấy ba dân làng chuẩn bị kéo người phụ nữ điên cuồng đang gào thét rời đi thì Cố Chi Tang nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng hỏi:

“Trưởng thôn Ngô, nếu vẫn luôn mặc kệ cô ấy ở trong thôn như vậy thì cũng không được ổn thỏa lắm. Tôi thấy trong thôn có không ít người già và trẻ em, ngộ nhỡ bị cô ấy gây tổn thương thì cũng không được tốt.”

Cố Chi Tang cười tủm tỉm đề nghị: “Trong chương trình của chúng tôi có một vị đại sư tên là Bạch Từ rất am hiểu việc khám chữa bệnh. Cộng đồng mạng còn xưng tụng anh ấy là {Biển Thước} thời nay đấy.”

“Có khi anh ấy có thể giúp chị gái đáng thương này chữa khỏi bệnh. Chi bằng chúng ta hãy đến văn phòng ủy ban thôn để xem bệnh cho cô ấy đi.”

“Sao có thể làm phiền mọi người như vậy được.” Ngô Phong sửng sốt, không ngờ rằng Cố Chi Tang lại đề nghị như vậy.

Ông ta nhanh chóng từ chối rồi bắt đầu giải thích:

“Chủ yếu là trước đây, chúng tôi cũng đã từng tìm người về khám cho cô ta, còn dẫn cô ta đến các bệnh viện lớn nhưng người ta đều nói rằng không thể chữa trị khỏi được. Cho nên cũng đừng uổng phí sức lực của các bạn làm gì…”

“Không sao đâu, người làm nghề y đều có tấm lòng lương thiện mà. Làm sao chúng tôi lại có thể thấy chết mà không cứu được, đúng không, đại sư Bạch Từ?” Cố Chi Tang nhìn về phía Bạch Từ.

Bạch Từ bị điểm danh đột ngột nên nói năng có chút lắp bắp: “A? Đúng, đúng, tôi có thể giúp cô ấy… nhìn qua một chút.”

Các thí sinh khác đều có vẻ mặt kỳ lạ, thầm nghĩ trong lòng rằng không phải Cố Chi Tang từ trước đến nay chỉ tích cực trong chuyện bắt quỷ còn những vấn đề khác vẫn luôn chẳng có hứng thú gì, luôn muốn tan làm sớm sao?

Từ khi nào, Cố Chi Tang lại có tâm tư lo chuyện bao đồng như vậy?

Ngô Phong nhìn về phía cặp mắt phượng đang tràn đầy ý cười kia, cho dù không muốn làm theo nhưng ông ta cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Vậy làm phiền các vị đại sư rồi!”

Đoàn người lập tức đi về phía văn phòng ủy ban thôn.

Ba dân làng kéo theo người phụ nữ điên cuồng đang cố gắng giãy giụa và có ý đồ tấn công người khác đi ở đằng trước, còn Cố Chi Tang thì chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi theo, thưởng thức phong cảnh của thôn Tiểu Nham dọc đường đi.

Ngô Phong đứng đằng sau cô cảm thấy hơi hoài nghi, trong lòng thấp thỏm không yên.

Những người này vì sao lại đột nhiên quan tâm đến một bà điên như vậy? Bọn họ thật sự đột nhiên nảy sinh lòng trắc ẩn hay là đã phát hiện ra điều gì rồi?

Tuy nhiên, chuyện bị lộ cũng không thể xảy ra được.

Người phụ nữ này đã bị điên nhiều năm nay rồi, những chuyện trong quá khứ đã sớm bị phủ đầy bụi. Ngay cả dân làng trong thôn cũng dần dần không còn bàn luận về chuyện của bà điên này nữa.

Bản thân người phụ nữ điên này cũng đã khác hẳn so với trước kia.

Làm sao những người ngoại lai này lại có thể biết được bà điên này là ai, và có quan hệ gì với ông ta được chứ?

Khi cả đoàn người đang đi bộ vào trong làng thì một số nhà dân đang mở cửa cho thoáng gió và những dân làng đang đánh bài dưới tán cây đã nhìn thấy tổ hợp kỳ lạ này.

Bọn họ giống như vừa khám phá ra đại lục mới vậy, vươn đầu ló cổ ra, ngạc nhiên nhìn về phía đoàn người.

Ngô Phong quát lớn một tiếng: “Đều nhìn ngó lung tung cái gì vậy? Trong nhà đã nấu cơm xong chưa, tất cả mọi việc đều làm xong rồi à?”

Ông ta dường như rất có uy trong làng, chỉ gầm lên hai tiếng như vậy mà rất nhiều dân làng hóng chuyện đã rụt đầu lại.

Chỉ có một ông cụ mặc một cái áo khoác dài nhìn khá bẩn thỉu, tay còn cầm một điếu thuốc đã tàn một nửa tiến lại gần.

Ông ta vừa đen nhẻm vừa có vóc dáng thấp bé, khi đến gần thì đã lập tức híp mắt đánh giá ba vị thí sinh nữ trong đoàn. Ánh mắt của ông ta khiến người khác cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Cố Chi Tang hơi híp đôi mắt phượng lại còn Hề Hải Hồng và Daisy thì cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn bỉ ổi của ông già kia. Hai người cũng nhíu mày trừng mắt nhìn ông ta.

Ông già kia nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng xỉn. Ông ta nở một nụ cười đáng khinh, nháy mắt với Ngô Phong đứng bên cạnh:

“Thằng nhóc Ngô Phong này đúng là có diễm phúc đấy. Đi nơi nào mà tìm được nhiều người đẹp như này thế?”

Ngô Phong vừa nhìn thấy lão già nổi tiếng vô lại trong thôn thì lập tức nghĩ thầm hỏng bét rồi.

Ông ta tức giận nói: “Chú bốn, chú đừng há mồm là nói bậy nói bạ như vậy, đừng có phá hoại thanh danh của thôn chúng ta! Mấy vị này là phóng viên của đài truyền hình đấy!”

Ông ta cố ý cao giọng nói, cũng nhắc nhở lão già kia đừng có nói ra mấy lời không nên nói.

Lão già đáng khinh kia cũng hiểu được ý ngầm trong lời nói của ông ta và cũng không choáng váng đến mức tiếp tục nói ra mấy lời bậy bạ.

Tuy nhiên, ông ta vẫn là một tên khốn nạn trong tận xương tủy nên cũng không chịu im miệng, trái lại còn khinh thường bĩu môi:

“Phóng viên của đài truyền hình thì làm sao vậy? Cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, cũng phải gả cho đàn ông và cũng cần nghe lời của nhà chồng!”

“Mấy cô gái trẻ thời nay toàn học theo những thói hư tật xấu. Người nào người nấy đều hư vinh và hám giàu, ghét bỏ vùng núi nghèo khó nên đều vứt bỏ quê hương của mình và đi đến thành phố, mơ mộng kết hôn với những người giàu có…”


Bình Luận (0)
Comment