Cho dù trong lòng các nhân viên trong tổ sản xuất chương trình và các thí sinh đều hiểu rõ lời nói của vị trưởng thôn này không phải là sự thật nhưng Cố Chi Tang vẫn lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, dường như đã tin tưởng lời nói của ông ta và không hề hỏi thêm nữa.
Trái lại, cô đã bâng quơ liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ điên đang ngồi bên dưới tán cây ở cách đó không xa, chính là người mà vừa nãy bị bọn trẻ trong làng đánh đập rồi hỏi:
“Chị gái kia bị làm sao vậy, người trong nhà chị ấy đâu? Bọn họ cứ mặc kệ chị ấy ngồi dưới đất, bị đánh đập như vậy sao?”
Ngô Phong nghe vậy thì đã liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ điên điên khùng khùng kia một cái, lại nghĩ đến chuyện phải nói một đống vô nghĩa với mấy người này thì ông ta đã bất giác hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một ít ghét bỏ.
Ông ta lạnh lùng nói: “Người đó hả, là một người bị bệnh điên trong làng. Nếu ai đến đó đỡ lên thì sẽ bị cô ta nổi điên cắn xé, ngay cả chồng, cha mẹ chồng và con cái nhà mình mà cô ta cũng tấn công.”
“Sau đó, cô ta đã bị người nhà đuổi ra ngoài. Cô nói xem, một kẻ điên như vậy thì ai dám đến gần đây?”
“Người trong thôn cũng cảm thấy cô ta đáng thương nên không nỡ đuổi đi. Bình thường cũng cho cô ta chút cơm ăn, còn mấy chuyện khác thì chúng tôi không nhúng tay được.”
“Hóa ra là vậy, cô ấy cũng là một người đáng thương.”
Ngô Phong vươn tay ra dẫn đường: “Vậy bây giờ, chi bằng vài vị hãy vào trong thôn ngồi chơi…”
Ông ta dẫn mọi người trong tổ sản xuất chương trình đi lên phía trước hai bước, phát ra một số tiếng động khiến cho người phụ nữ điên đang ngồi dưới tán cây chú ý.
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, dưới mái tóc lộn xộn, khô quắt như rơm rạ là một gương mặt có làn da màu vàng nâu đầy tang thương. Đôi mắt đục ngầu của cô ấy ngước nhìn lên, dường như chỉ là bị tiếng động thu hút sự chú ý mà thôi.
Tuy nhiên, khi cô ấy nhìn thấy Tuân Dĩ Khuynh mặc bộ áo đạo bào đang đứng trong đám người và Hòa Mị Đồ mặc một bộ áo choàng dài có hình thức khác lạ thì những ký ức oán hận và đáng ghét được chôn sâu trong ký ức của cô ấy đột nhiên hiện lên.
Ký ức đáng hận đó khiến đôi mắt đục ngầu gần như đã chết lặng của cô ấy hơi lóe lên chút ánh sáng.
Những người dân làng đi ở phía sau nghe thấy tiếng thở hổn hển từ đằng sau và khi bọn họ quay đầu lại thì đã thấy người phụ nữ điên kia không biết đã đứng dậy từ lúc nào.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết sẹo kia tràn ngập hận thù, cơ mặt dữ tợn, miệng phát ra những âm thanh khàn khàn khiến cho mấy dân làng kia giật mình hoảng sợ.
Tiếp theo, cô ấy dường như đã phát cuồng, lao nhanh đến làm bộ muốn cắn xé thứ gì đó!
“Mẹ ơi! Anh Phong, kẻ điên này phát cuồng rồi!!”
Sắc mặt của Ngô Phong biến đổi, sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi: “Mấy người nhanh, nhanh cản cô ta lại!”
Hai, ba thanh niên trai tráng trong thôn lập tức đè cô ấy xuống đất nhưng vẫn suýt chút nữa không thể khống chế được người phụ nữ điên cuồng đang cố chấp nhảy dựng lên này.
“Mẹ nó, bà điên này có sức lực ghê gớm thật… Á, còn cắn mu bàn tay của ông đây à? Cô ta sẽ không lây nhiễm vi khuẩn gì đấy chứ?!” Một dân làng nhe răng trợn mắt oán giận.
Người phụ nữ điên kia bị đè xuống nhưng vẫn không ngừng giãy giụa, trong cổ họng cô ấy vẫn luôn gầm gừ, ánh mắt trên khuôn mặt điên cuồng kia đang tràn ngập sự oán hận.
Và theo tầm mắt của cô ấy thì đối tượng cô ấy nhằm vào lại là chỗ mà Tuân Dĩ Khuynh và Hòa Mị Đồ đang đứng?!
Tuân Dĩ Khuynh: “?”
Hòa Mị Đồ: “?”
Bọn họ cũng phát hiện ra ánh mắt của người phụ nữ điên kia đang hướng về phía mình. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cùng dịch sang chỗ khác.
Không ngờ rằng, tầm mắt của người phụ nữ kia cũng di chuyển theo bước chân của bọn họ, vừa nhìn chằm chằm vừa giận dữ gầm gừ, ánh mắt tràn ngập oán hận.
Đối diện với ánh mắt khác lạ của các thí sinh và nhân viên công tác xung quanh, Tuân Dĩ Khuynh nhíu chặt mày rồi lên tiếng:
“Tôi không biết người phụ nữ này. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cũng không biết đã làm gì khiến cô ấy tức giận đến vậy.”
Hòa Mị Đồ cũng không rõ lý do cho nên chỉ nhún vai: “Tôi cũng vậy.”
Daisy không đành lòng nhìn về phía người phụ nữ phát điên đang gào thét kia: “Trưởng thôn Ngô, cứ đè cô ấy xuống đất như vậy thì có thể nào sẽ khiến cô ấy bị đau không?”
Trong số ba dân làng đang khống chế cô ấy thì có một người còn dùng nắm đấm liên tục thúc vào sau lưng của người phụ nữ kia.
Ngô Phong mở miệng: “Ba người đưa cô ta…đưa đến văn phòng ở ủy ban thôn đi, đừng để gây phiền phức đến các vị khách của thôn. Thật ngại quá, mọi người thông cảm, tinh thần của bà điên này vẫn luôn không được ổn định.”