Cách đó không xa truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, hình như là tiếng la hét chơi đùa ầm ĩ của mấy đứa trẻ.
“Mẹ của Nhị Nha là một bà điên! Bà ngoại của tao nói rằng không cho tao chơi với mày. Bệnh điên là bệnh di truyền có thể bị lây nhiễm đấy.”
“Đánh nó! Đánh chết kẻ điên này!”
Dưới một tán cây cổ thụ ở gần ngọn núi sau làng, có một người phụ nữ đầu bù tóc rối, toàn thân rách nát bẩn thỉu, có dáng người mập mạp đang ngồi bệt ở đó.
Cô ấy đang mút ngón tay ngăm đen đầy bùn, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo và nếp nhăn, hai mắt đục ngầu ngơ ngác, hiển nhiên là một người có tinh thần không được bình thường.
Có một số cậu bé béo gầy khác nhau đang đứng hi hi ha ha xung quanh cô ấy, dùng đá đập vào đầu cô ấy, còn dùng cả gậy gỗ chọc liên tục vào thân thể và mặt của người phụ nữ kia.
Bị đánh đau nên cô ấy lập tức gào thét “a a”, vươn tay vụng về che mặt lại, nhưng càng như vậy thì cô ấy lại càng bị đánh đập nhiều hơn.
“Chúng mày cút ngay! Không được đánh nữa!”
Một cô bé khoảng mười tuổi đỏ mắt nhặt lên mấy viên đá trên mặt đất và ném trả lại. Tuy nhiên đối phương người đông thế mạnh nên mu bàn tay của cô bé đã bị đám trẻ kia đánh trầy xước.
Có một nam sinh đã đến tuổi vỡ giọng bắt đầu ồm ồm nói: “Nhị Nha này, bà điên này chính là mẹ của mày hả? Vậy thì mày có phải cũng là một kẻ điên nhỏ hay không?”
“Cha của mày không phải đã cấm bọn mày tiếp xúc với bà ta sao? Bây giờ mày còn muốn nhận bà ta là mẹ à, còn muốn che chở bà ta hả? Cẩn thận bị chú Ngô và mẹ kế của mày biết đấy.”
Đồng bọn đứng bên cạnh huých vào vai nam sinh một cái rồi nói: “Mẹ mày còn ngủ ở ổ chó đấy. Mày là con của chó à?”
Người có giọng vịt đực kia không hài lòng: “Bậy bạ, mẹ mày mới là chó.”
“Còn giả vờ gì nữa, mấy chuyện trong nhà của mày thì trong thôn này có ai không biết đâu. Mày chính là con của chó…”
Bỗng nhiên, mấy đứa trẻ kia nhìn thấy đám người Cố Chi Tang xuất hiện ở ngọn núi đằng sau thôn thì lập tức im bặt không còn cười đùa càn rỡ như trước.
Tất cả ùa chạy về nhà như ong vỡ tổ. Nhưng cũng có một đứa trẻ gan dạ, không sợ người lạ mon men đến gần, tò mò hỏi:
“Mấy người đến lấy {Hàng} sao? Không phải ngày hôm qua mới lấy một nhóm đi rồi sao?”
Ánh mắt của đứa trẻ kia nhịn không được liếc nhìn về phía hai người đẹp trong đoàn là Cố Chi Tang và Daisy.
Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “{Hàng} gì vậy?”
Bé trai bĩu môi: “Đừng giả vờ nữa, tôi còn nhỏ nhưng cũng không phải là người mù hay là kẻ ngu ngốc đâu. Tôi đã nhìn thấy vài lần rồi. Không phải mấy người là…”
“A Vượng!” Một tiếng quát lớn truyền đến từ phía sau khiến bé trai sợ run cả người.
Đám người Cố Chi Tang nhìn về phía âm thanh phát ra thì đã thấy một số thanh niên trai tráng của thôn Tiểu Nham đang hùng hổ chạy về phía bọn họ.
Người quát lớn chính là một người đàn ông trung niên trong đám người chạy đến. Ông ta trợn tròn hai mắt, vẻ mặt âm u nhìn về phía đứa con nhà mình:
“Mày đã làm bài tập xong chưa mà dám ra ngoài nghịch ngợm vậy? Còn nói bậy nói bạ với người khác cái gì thế? Cẩn thận cha mày đánh cho một trận bây giờ!”
Người dẫn đầu đám người có thân hình mập mạp, đầu trọc, ở cằm có một vết sẹo. Ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mọi người trong tổ sản xuất chương trình:
“Các vị chính là những đại sư đến đây để quay chương trình, đúng không? Tôi là trưởng thôn của thôn Tiểu Nham, tên là Ngô Phong. Chúng tôi cũng không biết mọi người muốn đến thăm quan nên chiêu đãi không được chu đáo, mong mọi người đừng trách.”
Trong lòng ông ta đang mắng chửi Trần Hướng Bưu ở thôn bên cạnh là một tên ngu xuẩn.
Khi gọi điện thoại cho ông ta thì người kia còn luôn miệng đảm bảo rằng đám người ngoại lai này nhất định sẽ không thể phát hiện được “con đường bí mật” kia, sẽ không thể nào sang bên thôn của ông ta được.
Nhưng kết quả thì sao?
Nếu không phải bọn họ nhận được tin tức và kịp thời đến đây thì không biết tên nhóc A Vượng mau mồm mau miệng này sẽ nói thêm những chuyện gì nữa!
Lúc đang trò chuyện thì ông ta cũng âm trầm liếc mắt nhìn cô bé “Nhị Nha” đang co rúm ở cách đó không xa. Cô bé run rẩy lùi về phía sau hai bước rồi mím môi chạy vào trong làng.
Ngô Phong dời tầm mắt trở về: “Khiến mọi người chê cười rồi, mấy đứa trẻ trong thôn hơi ngang bướng, thích làm ầm ĩ.”
Sau khi hỏi han vài câu thì Cố Chi Tang đã tỏ vẻ khá tò mò:
“Trưởng thôn Ngô, trưởng thôn Trần ở thôn Tiểu Thạch không phải đã nói rằng giữa hai ngôi làng không có đường đi hay sao? Chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo nhưng không ngờ được rằng lại đi đến tận bên này.”
Ngô Phong: “Chuyện này à… Con đường kia trước đây đã bị bỏ hoang lâu rồi. Hơn nữa, con đường lớn bên ngoài đã sửa chữa đẹp đẽ rồi thì ai còn đi con đường này nữa chứ.”