Một khi những thủ đoạn âm độc khiến người khác rợn cả tóc gáy, không rét mà run của đám người kia được Linh Tổ công bố rộng rãi thì sẽ khiến cho cả giới huyền học phải nổ tung.
Không cần phải kêu gọi, tất cả giới huyền học đều tự động truy nã những tên huyền sư kia.
Hơn nữa, bởi vì trong nhóm người kia có một tên huyền sư trực thuộc Càn Thanh Môn nên đối với những hành động quyết liệt của Linh Tổ ở khu vực các tỉnh thành phía Nam, bên Huyền Môn mới hiếm khi duy trì sự im lặng, không dám xía vào.
Còn về phần những kẻ phạm tội chính như Ngô Phong và Trần Hướng Bưu thì gần như chắc chắn rằng bọn họ sẽ bị kết án tử hình.
Những người còn lại tham gia vào quá trình buôn bán người cũng sẽ được tòa án cân nhắc mức phạt dựa trên mức độ phạm tội. Đây sẽ là một quá trình dài nhưng lại tràn ngập vui sướng và hy vọng.
Trước khi rời đi, Cố Chi Tang còn đặc biệt đến thăm Ngô Phong và Trần Hướng Bưu một lần.
Đối với “thủ phạm hãm hại” là cô thì cả hai người này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng. Nếu không phải hai tay của bọn họ đã bị khóa cứng bởi còng tay thì chắc chắn bọn họ sẽ nhào đến liều mạng với cô rồi.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt hung ác của Ngô Phong thì Cố Chi Tang chỉ hờ hừng, không thèm để ý.
Ngô Phong cười lạnh một tiếng: “Đại sư Cố đúng là có thủ đoạn đấy. Bây giờ cô đến đây để chế nhạo tên bại tướng như tôi à! Đồ phụ nữ ác độc!”
Giọng nói của Cố Chi Tang khá lạnh nhạt: “Tôi không thể so sánh được với trưởng thôn Ngô. Đừng nói như thể mấy người cực kỳ vô tội như vậy, tất cả mọi người trong làng của mấy người đều có tội cả.”
Những dân làng không muốn cấu kết với bọn người này làm việc xấu, không chấp nhận được chuyện buôn bán dân cư đã sớm dẫn gia đình rời khỏi vùng đất tràn ngập tội ác này rồi.
Những người còn ở lại trong làng, hoặc là đồng bọn có tham dự vào chuyện buôn người, hoặc là những người rõ ràng biết hết mọi chuyện nhưng lại không tố cáo, để mặc cho sự việc tiếp tục phát triển.
Tất cả bọn họ đều góp nhặt những đồng tiền dơ bẩn trong quá trình phạm tội dài lâu kia và nhét đầy hai túi của mình.
Mấy người luôn mồm nói rằng người thân trong gia đình của bọn họ vô tội có bao giờ nghĩ đến chuyện, những người thân kia cũng đang tiêu xài tiền kiếm được trên máu và nước mắt của những con người vô tội bị bắt cóc hay không?
Điều buồn cười nhất là bọn họ còn ngang nhiên tuyên bố rằng bọn họ yêu quê nhà của mình, yêu vùng núi nghèo khó này.
Không những thế, còn chỉ trích những cô gái có học thức, có giáo dục, đã cực khổ chăm chỉ đọc sách để bước ra khỏi vùng núi là những người có tâm tư không trong sáng. Bọn họ muốn các cô gái đó phải chôn vùi cuộc đời tươi đẹp trong vùng núi này mới được.
Tuy nhiên, khi đến lượt con cái nhà mình thì mấy người kia lại hao tâm tốn sức muốn chúng được bước ra khỏi vùng núi kia.
Chuyện này không phải vô cùng nực cười hay sao?
Cố Chi Tang sẽ không phán xét những người thân trong gia đình của những kẻ phạm tội kia có cần chịu phạt hay không. Nhưng cô cũng sẽ không thay đổi quyết định nhúng tay vào chuyện này của mình.
Bởi vì những người tội nghiệp chân chính, những người cần được cảm thông là những nạn nhân của tội ác bắt cóc và buôn bán người mới đúng.
Ngô Phong oán hận nói: “Cô đừng có đắc ý quá sớm. Cô đã phá hủy kế hoạch mà những vị sếp lớn kia đã vất vả gây dựng thì bọn họ sẽ không bỏ qua cô đâu!”
Cố Chi Tang hơi nhếch môi rồi trả lời: “Tôi đến đây chỉ vì muốn nói với ông một việc. Tôi đã phá giải {Chú Thế Hồn} trên người của Trịnh Hiểu Diễm rồi. Chẳng mấy chốc, ông sẽ có thể cảm nhận được sự biến đổi trên thân thể của mình, đó là sự phản phệ đấy.”
“Đầu tiên, làn da của ông sẽ mưng mủ, thối rữa, thân thể bị sưng phù. Ngay sau đó, nội tạng của ông sẽ đau nhức đến mức khó có thể chịu đựng được, giống như bị từng đao cắt vào thịt vậy. Cuối cùng, ông sẽ bị thối rữa toàn thân, đau đớn đến chết.”
“Đương nhiên, quá trình đến khi ông chết được sẽ rất dài lâu. Chắc hẳn ông không chờ được đến lúc chết vì bị phản phệ đâu. Ông sẽ bị bắn chết trước đó đấy.”
Cô hơi cúi người xuống, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Nhưng mà, để giúp ông có được một trải nghiệm tốt hơn, tôi đã sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, có thể thúc đẩy tốc độ phản phệ.”
“Ông yên tâm đi, đến tân lúc ông có thể chết đi thì chắc chắn ông sẽ cảm nhận được tường tận nỗi đau đớn đó.”
Ngô Phong vừa sợ vừa giận, bị hình ảnh mà Cố Chi Tang miêu tả khiến cho trong lòng vô cùng lạnh lẽo.