Không biết có phải do vấn đề tâm lý của ông ta hay không mà Ngô Phong đã cảm thấy ngứa ngáy trên làn da của mình rồi.
Cố Chi Tang đứng thẳng người dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Mấy năm nay, ông đã ăn trộm những gì trên người của Trịnh Hiểu Diễm, đã khiến cho những nạn nhân bị đau khổ đến nhường nào thì tất cả sẽ được hoàn trả lại cho ông đấy.”
Sau khi phá giải “Chú Thế Hồn”, Bạch Từ còn giúp Trịnh Hiểu Diễm chải vuốt lại thần trí một vài lần.
Tuy rằng bây giờ trạng thái tinh thần của cô ấy vẫn không thể hồi phục toàn bộ nhưng vẫn đang ngày một tốt hơn.
Gia đình hai vợ chồng già nhà họ Trịnh và Trịnh Hiểu Na đã liên tục cảm ơn bọn họ rồi đón Trịnh Hiểu Diễm và Nhị Nha đi rồi.
Đại khái trong vòng khoảng nửa năm tiếp theo, ý thức của Trịnh Hiểu Diễm sẽ càng ngày càng tỉnh táo hơn, khả năng cao có thể khôi phục như bình thường.
Đến lúc đó đứa trẻ Nhị Nha này sẽ xử lý như thế nào, giữ lại hay tiễn đi đều do chính cô ấy tự quyết định.
Năm đó, khi Trịnh Hiểu Diễm trốn đi thì Nhị Nha mới ba tuổi. Lúc đó, cô ấy rời đi mà không hề lưu luyến chút nào.
Sau đó, khi bị bắt về thì Nhị Nha cũng là người duy nhất trong nhà họ Ngô còn quan tâm cô ấy. Cho dù rất nhiều người đều kể cho Nhị Nha nghe về chuyện mẹ cô bé đã bỏ rơi cô bé như thế nào, nhưng cô bé chưa bao giờ hận mẹ mình cả.
Trong lòng của Nhị Nha còn rất hiểu và ủng hộ mẹ mình, chỉ là cô bé không dám nói gì, chỉ dám lén lút trốn cha đi gặp mẹ mình thôi.
Chính bởi vì lý do như vậy nên cả nhà Trịnh Hiểu Na không có nhiều khúc mắc với cô bé.
Trước khi đi, Cố Chi Tang đã liếc mắt nhìn lại:
“Đúng rồi, không phải ông vô cùng sùng bái những đại sư huyền học kia và còn đưa con trai nhà mình đi bái sư học nghệ sao.”
Ngô Phong biến sắc: “Sao cô có thể biết được?!”
Ông ta vẫn luôn cảm thấy cái nghề đang làm không thể lâu dài được, muốn rửa tay chậu vàng, nhưng lại cảm thấy những sếp lớn bên trên có thủ đoạn xoay chuyển trời đất cực kỳ lợi hại.
Do đó, ông ta đã đưa con trai mình đến chỗ những người kia để học tập cách tu luyện.
Không có nhiều người biết về chuyện này.
Cố Chi Tang nở một nụ cười tỏ vẻ thương hại: “Đã quên nói cho trưởng thôn Ngô biết một chuyện. Con của ông quả thật có chút thiên phú, có thể mở được linh giác, chỉ là đáng tiếc…”
Những huyền sư coi con người như con kiến kia còn đang lo lắng không có đủ linh thể tốt để chia nhau mà Ngô Phong lại còn đưa người đến tận cửa.
Còn về phần đạo nghĩa, ước định sao? Mấy tên huyền sư không bằng súc vật kia sẽ tuân thủ theo những điều này à?
Sau khi cô xoay người rời đi thì trong phòng giam đã bộc phát từng tiếng gào thét đau đớn, giày xéo tâm can.
“Không! Không đời nào! Tôi không tin!”
Khi Cố Chi Tang bước vào phòng giam của Trần Hướng Bưu thì sắc mặt của anh ta cũng không có tinh thần như bên Ngô Phong, hiển nhiên, anh ta đã chấp nhận số phận.
Liếc nhìn anh ta tầm khoảng hai giây, Cố Chi Tang đã lên tiếng: “Trần Hướng Bưu, con trai và con gái của anh đã được tìm thấy rồi.”
Trần Hướng Bưu lập tức ngẩng đầu lên: “Tìm được rồi?! Bọn chúng đã được đưa về đây chưa?”
Cố Chi Tang nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong thời gian ngắn thì có lẽ bọn trẻ sẽ không thể đưa về được. Bởi vì bọn chúng đã bị khóa chặt vào cây cầu vượt sông ở biên giới rồi.”
Trần Hướng Bưu không hề biết rằng, đối tác ở biên giới đã lừa anh ta.
Không phải đối phương đã vô ý bắt mất cặp song sinh kia mà là bọn họ cố ý làm vậy.
Cây cầu bắc qua sông ở khu vực biên giới đã bắt đầu khởi công nhưng quá trình không được thuận lợi lắm. Một đại sư phụ trách khu vực đó đã nói rằng Hà Bá ở sông cần tế phẩm là người sống, hay còn được gọi là “Người Giữ Cầu”.
Theo lời nói của đại sư kia thì “Người Giữ Cầu” phải là một cặp trẻ em song sinh nam nữ. Tuy nhiên, bọn họ vẫn luôn không tìm được người thích hợp.
Vì để xây dựng cây cầu suôn sẻ, các đại sư phụ trách đã trả tiền cho bên đối tác khu vực gần biên giới và yêu cầu bọn họ giúp đỡ tìm được người thích hợp.
Sau khi tìm kiếm mãi không có kết quả thì những người này đã chuyển mục tiêu đến cặp song sinh của Trần Hướng Bưu.
Trên thực tế, khi Trần Hướng Bưu gọi điện cho bên đối tác khu vực gần biên giới thì hai đứa con của anh ta đã bị đại sư kia dẫn đi rồi.
Vào ngay đêm đó, hai đứa trẻ đã bị đổ xi măng và trở thành hai bức tượng sống.
Cho đến tận khi cảnh sát truy tìm đến chỗ cây cầu thì việc xây dựng đã gần như sắp hoàn thành. Bây giờ, việc lấy thi thể của hai đứa trẻ ra cũng là một việc cực kỳ khó khăn…