Một ông cụ huyền sư khác trong Huyền Môn chậm rãi lên tiếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh:
“Vị Cố tiểu hữu này có tính cách không khỏi quá ngang ngược rồi đấy. Cô cứ tùy tiện hạ thuật Cấm Ngôn lên người đồng đạo như vậy sao? Ông Nghiêm, đây là cách thức làm việc của nhân viên trong Linh Tổ mấy người à?”
Ông ta cũng đang cảm thấy khá khiếp sợ.
Cố Chi Tang ra tay như thế nào thì ông ta hoàn toàn không kịp nhìn rõ. Hơn nữa, lúc thuật Cấm Ngôn kia có tác dụng thì ông ta đã ngay lập tức có ý định giải trừ nhưng không thể làm được.
Điều này chứng tỏ tu vi của Cố Chi Tang có cấp bậc mạnh hơn ông ta rất nhiều?!
Nghiêm Lãng nhún vai, bất đắc dĩ nói:
“Đạo trưởng hiểu lầm rồi, cô Cố là {chỉ đạo viên đặc biệt} của Linh Tổ chúng tôi, không phải là nhân viên trong Linh Tổ. Huống chi, địa vị của cô ấy cao hơn tôi nhiều, tôi không quản lý được cô ấy đâu.”
“Hừ.” Vị đạo trưởng già kia cười lạnh một tiếng: “Mấy lời như này mà ông Nghiêm cũng nói ra được sao? Chẳng lẽ không phải…”
Lúc này, cặp vợ chồng trung niên kia đã không thể nhịn được nữa, khàn giọng lên tiếng cắt ngang:
“Các vị, nơi đây là nhà họ Yến, không phải là địa bàn của huyền sư mấy người. Con trai của chúng tôi đang trong tình trạng nguy cấp nên mấy người có thể đừng ồn ào, ầm ĩ được không!”
Nghiêm Lãng nhìn về phía hai vợ chồng Phù Khinh Ngạn và Yến Hạc rồi lên tiếng nói: “Bà Phù, vị này chính là Cố Chi Tang. Cô ấy nghe nói về tình huống của Yến Thừa nên đã cố ý đến đây xem có thể giúp đỡ được gì không.”
Phù Khinh Ngạn đỏ bừng hai mắt, vươn tay nắm chặt lấy tay của Cố Chi Tang:
“Cô Cố, cảm ơn cô đã không để bụng hiềm khích trước kia và đồng ý đến đây. Chuyện lúc trước… là do nhà họ Yến chúng tôi không giao tiếp tốt nên khiến cho cô phải chịu uất ức rồi.”
Cố Chi Tang nói: “Vị phu nhân này nói quá lời rồi, tôi chỉ có thể nói rằng sẽ cố gắng xem xét tình huống trước, còn về phần có thành công hay không thì tôi không thể khẳng định.”
“Như vậy cũng rất cảm ơn cô rồi.”
Nói xong, bọn họ đã dẫn Cố Chi Tang đến trước cánh cửa có khắc trận pháp và đang dán một đống bùa chú.
Không ít huyền sư trong Huyền Môn nhìn cảnh này đã yên lặng đè nén suy nghĩ trong lòng.
Bọn họ đều cảm nhận được sát khí bên trong dày đặc và hung ác đến cỡ nào.
Cố Chi Tang này rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ, vậy mà lại dám ngây ngốc xông thẳng vào bên trong như vậy. Chỉ sợ rằng khi bị sát khí bên trong va chạm thì cô không chết cũng sẽ bị lột mất một tầng da!
Tuy nhiên, suy nghĩ là vậy nhưng không có một ai lên tiếng nhắc nhở cả.
Sau khi mở cửa phòng ra, Cố Chi Tang đã nhấc chân bước vào.
Vừa mới bước vào trong phòng, “hung sát khí” tràn ngập bên trong đã lập tức ùa đến. Áp lực nặng nề như thủy triều dâng lên cùng với một loạt cảm xúc tiêu cực đang dồn dập bao quanh cô, ý đồ chen vào trong cơ thể của cô cùng với âm sát khí kia.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như Cố Chi Tang đã nghe thấy vô số âm thanh gào thét thê thảm, như tiếng kêu gào của những ác quỷ dưới địa ngục.
Tuy nhiên, cô chỉ sững sờ trong một chớp mắt rồi lực lượng thần hồn mạnh mẽ đã giúp cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn quanh bốn phía, mơ hồ nhìn ra được căn phòng đang bị bao phủ bởi sát khí dày đặc này được trang trí theo phong cách tối giản, thể hiện tính cách lãnh đạm của chủ nhân căn phòng.
Ở cuối tầm mắt của cô là một chiếc giường, trên đó có một bóng người đang nằm ngay ngắn. Nơi đó đúng là nguồn gốc của sát khí trong phòng.
Cố Chi Tang đi đến gần chiếc giường, cứ mỗi bước chân tiến lên của cô thì sát khí xung quanh lại càng hung ác hơn một chút.
Một bộ phận âm sát khí thậm chí còn đột phá được rào chắn bảo hộ cơ thể của hồn lực, khiến cô cảm thấy trên da có cảm giác khá đau rát.
Sau khi đến gần giường, Cố Chi Tang rốt cuộc cũng đã nhìn rõ được khuôn mặt của người thanh niên đang bị mắc kẹt trong bóng đè và bị sát khí quấn thân.
Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ, lộ ra cái trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Sống mũi sắc nhọn, môi mỏng hơi mím chặt, bên dưới mí mắt có một nốt ruồi nho nhỏ.
Chỉ cần nhìn vào ngũ quan trên gương mặt của anh thì ai cũng có thể thấy đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nhưng lại lộ ra một chút yếu ớt do hàng năm bị tra tấn bởi bệnh tật.
Cố Chi Tang hơi ngẩn người rồi một lúc, sau đó, cô đã bật cười.
Cô đúng là bị điên thật rồi, nhìn thấy ai cũng có thể nhìn ra được bóng dáng của tên nhóc Yến Hồi Sơn kia.