Ngũ quan của Yến Thừa và Yến Hồi Sơn cũng không giống nhau lắm, chỉ có một số đường nét tương tự mà thôi. Tuy nhiên, khi cô liếc mắt nhìn vào tướng mạo của người này thì lại cảm thấy có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giọng nói của hệ thống lại vang lên: “Tang Tang, em đã điều tra xong chuyện chị dặn dò rồi. Yến Thừa và nhà họ Yến này quả thật là hậu duệ hoàng gia của một triều đại cách đây tám trăm năm. Sao chị lại biết về chuyện này thế?”
Cố Chi Tang: “Bọn họ là con cháu đời sau của một người quen cũ.”
Cô nghĩ thầm trong lòng rằng, khó trách có cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra Yến Thừa và gia đình này rất có thể là con cháu mấy đời sau của Yến Hồi Sơn, cũng không biết có phải là hậu duệ dòng chính của người đó hay không.
Nhìn vào sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tuấn tú trước mặt, Cố Chi Tang đã vươn tay, lấy Ngọc Chỉ Cốt kia ra.
“Nếu là hậu duệ của người quen cũ thì tôi sẽ kiểm tra kỹ càng hơn.”
Cố Chi Tang dùng nội lực thúc giục Ngọc Chỉ Cốt rồi hơi nhíu mày lại.
Cô phát hiện ra, Ngọc Chỉ Cốt này thật sự có thể trấn áp sát khí nhưng đối với âm sát khí trong cơ thể của Yến Thừa thì quả thật tác dụng của nó cực kỳ nhỏ bé.
Vì muốn biết rõ sát khí trong cơ thể của Yến Thừa có nguồn gốc từ đâu nên Cố Chi Tang đã vươn đầu ngón tay ra, chạm vào làn da của Yến Thừa.
Gần như ngay lập tức, khi vừa chạm vào tay anh thì cô cảm giác được sát khí trên thân thể của Yến Thừa đã cuồn cuộn ùa sang người cô.
Cố Chi Tang mở to hai mắt, sắc mặt cực kỳ ngạc nhiên.
Sát khí này rốt cuộc là thứ gì vậy? Vì sao bản thân cô có thể hấp thụ và hóa giải nó?
Cố Chi Tang cảm nhận được lực lượng nóng bỏng trong kinh mạch của mình và thấy “hung sát khí” trên người của Yến Thừa thật sự quá kỳ lạ.
Không chỉ không có nhiều lực lượng âm tà mà trái lại, “hung sát khí” này còn có một loại cảm giác nóng bỏng nhẹ nhàng.
Giống như…
Giống như lực lượng được rèn luyện sau khi chịu lôi kiếp. Tuy nhiên, nó thật sự mang lại cảm giác đau đớn như đang bị tra tấn.
Bởi vì tính chất đặc thù của sát khí này nên chỉ có hồn phách đã trải qua rèn luyện từ lôi kiếp, bước vào hàng ngũ “Địa Tiên” như Cố Chi Tang mới có thể chịu đựng được. Những huyền sư khác không có cách nào hóa giải được “hung sát khí” này.
Hay nói cách khác, trên thế giới này, chỉ có duy nhất một mình Cố Chi Tang có thể giúp đỡ Yến Thừa hóa giải “hung sát khí”.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, cho dù trong lòng Cố Chi Tang vẫn còn khá mệt mỏi và bất ngờ nhưng đã tạm thời kìm nén lại và bắt đầu nghiêm túc hấp thụ “hung sát khí” ở xung quanh.
Khi lực lượng được rèn luyện qua lôi kiếp, ẩn giấu trong sát khí kia thấm vào kinh mạch của cô thì dường như cô đang tiến hành một lần rèn luyện ngắn ngủi vậy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ước chừng khoảng hơn mười phút sau, sát khí bao quanh thân thể của người thanh niên nằm trên giường đã càng ngày càng mỏng hơn.
Trong vô thức, Yến Thừa có thể cảm nhận được sự đau đớn thâm nhập đến tận xương tủy luôn quấn quanh thân thể của anh dường như đã phai nhạt rất nhiều, xung quanh tràn ngập sự ấm áp và dễ chịu.
Loại cảm giác có thể nói là cực kỳ thoải mái này là điều mà hơn hai mươi năm qua, anh chưa bao giờ cảm nhận được. Cho dù nằm mơ, anh cũng chưa bao giờ dám nghĩ về điều này.
Mí mắt của người nằm trên giường khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Khi nhận thấy trong lòng bàn tay của mình có một sự mềm mại khác thường thì Yến Thừa đã hơi siết chặt tay lại, cảm giác này hình như rất giống như xương cốt của con người.
Khuôn mặt của anh vẫn còn hơi ngơ ngác, quay đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, anh đã đối diện với một đôi mắt đen láy, sâu thẳm.
Giọng nói của Cố Chi Tang bình thản vang lên: “Anh tỉnh rồi.”
Yến Thừa: “?!”
Con người trong mắt anh lập tức co rụt lại, hơi há miệng ra nhưng không thể nói ra lời nào. Yến Thừa nghĩ rằng bản thân vẫn còn đang nằm mơ.
Ngay sau đó, tầm mắt của Yến Thừa di chuyển xuống dưới và cuối cùng cũng đã thấy được vật khác lạ nằm trong lòng bàn tay mình. Anh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Bởi vì Cố Chi Tang lúc nãy đã nắm tay của anh nên bây giờ, bàn tay của hai người đang siết chặt với nhau.