Cố Chi Tang: “Cảm giác thế nào rồi, thân thể có tốt hơn chút nào không?”
Khi nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng của cô thì Yến Thừa đã ngay lập tức phục hồi lại tinh thần.
Bàn tay của anh hơi rụt lại theo bản năng. Nhận ra ý đồ của anh nên Cố Chi Tang đã dùng sức kéo tay anh lại, lạnh nhạt nói:
“Trước tiên đừng nhúc nhích, tôi còn có thể hóa giải thêm một chút sát khí trên người của anh.”
Lúc này, Yến Thừa mới phát hiện ra, sự thoải mái như dòng nước ấm vây quanh anh lúc nãy hoàn toàn không phải là ảo giác. Thân thể của anh thật sự không còn cảm giác đau đớn đến chết lặng như mọi lần nữa.
Bởi vì quanh năm bị “hung sát khí” ăn mòn và tra tấn nên Yến Thừa đã sớm hình thành thói quen chịu đựng đau đớn. Anh có thể mặt không chút biểu cảm làm việc, ăn cơm, xử lý đủ loại vấn đề, v.v… trong khi cơ thể vô cùng đau nhức.
Trong một khoảng thời gian dài, ý nghĩa cuộc đời của anh gần như chỉ là còn sống.
Bất chợt thoát khỏi sự đau đớn quen thuộc kia khiến cho Yến Thừa có chút luống cuống tay chân.
Cố Chi Tang ngước mắt nhìn về phía anh rồi hỏi: “Sát khí trên người của anh xuất hiện từ khi anh sinh ra hay sao?”
Yến Thừa rũ mắt xuống, trả lời một tiếng.
Cố Chi Tang có hơi đăm chiêu: “Vậy thì anh cũng giỏi chịu đựng đấy, ý chí rất kiên định.”
Lời này là sự thật. Rất nhiều huyền sư khi tiến cấp, bởi vì muốn tiết kiệm sức lực, không muốn chịu đau khổ nên đã nảy sinh tâm tư lệch lạc, đi đường ngang ngõ tắt. Do đó, bọn họ sẽ dễ dàng bị sát khí quấn thân.
Thông thường, tình trạng của những người đó còn lâu mới nghiêm trọng như Yến Thừa nhưng qua một thời gian dài, bọn họ vẫn không thể chịu được sự ăn mòn của sát khí dẫn đến phát điên.
Cô có trực giác rằng, Mệnh Cách hoặc là hồn phách của người thanh niên trước mặt này chắc hẳn có chỗ đặc biệt nào đó.
Sau khi suy nghĩ một lát thì cô đã lễ phép dò hỏi:
“Có thể cho tôi thử nhìn xem linh hồn của anh sao?”
Yến Thừa không biết cô định xem như thế nào nhưng bây giờ, bởi vì có đủ loại cảm xúc nảy sinh nên tâm trạng của anh đang vô cùng hồi hộp, thân thể có hơi căng thẳng.
Trước khi não bộ kịp xử lý thông tin thì anh đã gật đầu luôn rồi.
Ngay sau đó, Yến Thừa chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Chi Tang khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Tiếp theo, cô nghiêng người đến gần anh khoảng 2cm rồi vươn bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, chạm vào phần giữa hai hàng lông mày của anh.
Yến Thừa bất chợt nhắm lại hai mắt.
Hàng lông mi của anh hơi run rẩy, một cái bóng mờ nhạt quét ngang qua nốt ruồi nhỏ ở dưới mí mắt.
Anh có thể cảm nhận được một lực lượng mát lạnh từ phần giữa hai hàng lông mày của mình đang chạy dọc xuống trái tim, sau đó không ngừng khuếch tán trong cơ thể.
Anh nín thở, độ nhạy bén của năm giác quan bỗng chốc tập trung hết ở điểm tiếp xúc với đầu ngón tay của Cố Chi Tang.
Cho dù bản thân Yến Thừa từ nhỏ đến lớn đều bị lún sâu trong phong ba “điềm xấu”, sau này lại bị luân phiên giam lỏng trong ba thế gia lớn ở Huyền Môn, nhưng anh hiểu rõ hơn bất cứ ai khác rằng thế giới này còn có một khía cạnh khác.
Có một thế giới bên trên có địa vị cao hơn thế giới này rất nhiều.
Thật ra, từ đó đến tận bây giờ, Yến Thừa vẫn luôn không thấy sợ quỷ thần gì cả.
Cho dù những cơn ác mộng hằng đêm khiến anh luôn mơ thấy mình bị ác quỷ quấn thân nhưng quan điểm của anh vẫn y như cũ.
Tuy nhiên, ngay tại giờ khắc này, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác huyền diệu khó giải thích bằng lời như này – một cảm giác như thể linh hồn của anh đã bị người khác nhìn xuyên thấu.
Toàn thân, từ đầu đến chân đều bị xem xét một lần.
Cố Chi Tang hơi nhíu mày, có chút bất ngờ.
Dựa theo cốt truyện mà hệ thống đã nói cho cô biết thì ở vài câu văn ít ỏi trong sách, tác giả đã miêu tả người anh trai ruột của nam chính này có tính cách vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, hoàn toàn như một ngọn núi băng di động.
Anh chuyển ra ngoài sống từ rất sớm, gần như chỉ sống một mình. Quan hệ của anh với nam chính Yến Hứa Quy cũng đa phần là khách sáo hơn là tình cảm thân thiết giữa người thân trong gia đình.
Vốn dĩ Cố Chi Tang còn cho rằng việc giao tiếp với người này sẽ có chút khó khăn nhưng không ngờ rằng, Yến Thừa này lại bất ngờ…
Nghe lời.
Người bình thường khi bị tác nhân bên ngoài xâm lấn, thậm chí khi bị động chạm đến phần hồn phách yếu ớt và cực kỳ quan trọng thì tất cả sẽ không tự chủ sinh ra sự kháng cự.
Nhưng Yến Thừa lại hoàn toàn không nảy sinh chút phản kháng nào.
Đôi mắt trong trẻo, hơi lạnh lùng của anh còn hiện lên chút ngại ngùng, ngoan ngoãn khống chế cơ thể, tùy ý để lực lượng của Cố Chi Tang xâm nhập vào.