Sau khi xem xét khái quát một lượt thì Cố Chi Tang đã hạ tay xuống.
“Thật kỳ lạ… Tôi không thấy được bất cứ chỗ đặc biệt nào. {Hung sát khí} kia đã bám ở chỗ khá sâu trong linh hồn của anh. Nhưng mà, đây mới chính là điểm kỳ quái nhất.”
Hồn phách của Yến Thừa cũng rất bình thường, thậm chí còn cực kỳ bình thản, gần như không có một chút cảm xúc tiêu cực nào. Cô cũng không nhìn thấy bất cứ nghiệt lực nào mang theo từ kiếp trước của anh.
Tuy nhiên, càng bình thường như vậy thì trái lại càng khiến người ta chú ý hơn.
Bởi vì người bình thường vốn dĩ không thể có “hung sát khí” nồng đậm như vậy, cũng chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi sự giày vò của nó.
Đầu ngón tay của Cố Chi Tang hơi động đậy, sau đó vươn ra nắm lấy cổ tay của Yến Thừa.
Cô ấn hai cái vào gân mạch ở cổ tay của anh rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương:
“Nhịp tim của anh có chút bất thường, là còn khó chịu sao? Không nên chứ… Tôi đã hóa giải ít nhất 40 đến 50 phần trăm sát khí xung quanh anh rồi. Hô hấp của anh hình như cũng có vấn đề. Chẳng nhẽ anh đã bị sát khí làm tổn thương nội tạng rồi sao?”
Sau khi cô hỏi xong thì mạch đập trên cổ tay của Yến Thừa càng thêm rối loạn.
Yến Thừa cũng không biết vì sao tim mình lại đập nhanh đến vậy.
Khuôn mặt của Cố Chi Tang hiện lên sự khó hiểu, khi ngước mắt nhìn lên thì lại phát hiện ra, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì của người thanh niên kia bây giờ đã hơi ửng hồng.
Cô nhíu mày nói: “Xem ra, không diệt trừ sạch sẽ sát khí thì vẫn sẽ có một ít ảnh hưởng.”
“Là như này, tôi thật sự có thể hóa giải được sát khí trên cơ thể của anh. Tuy nhiên, hôm nay tôi chưa thể hóa giải được nhiều như vậy. Cuối tuần tới, chúng ta có thể hẹn gặp nhau một buổi và tôi sẽ giúp anh loại bỏ sạch sẽ trong một lần luôn.”
Sau khi nghĩ đến tình trạng sát khí trên cơ thể của Yến Thừa đang càng ngày càng gia tăng thì cũng có khả năng khi cô hóa giải xong, anh sẽ tiếp tục bị trúng chiêu, bị sát khí quấn thân tiếp.
Do đó, Cố Chi Tang đã nói thêm:
“Chuyện có tái phát hay không và nguyên nhân hình thành sát khí đến tột cùng là gì thì có lẽ phải đợi đến thời điểm về sau, thông qua việc so sánh khi đã loại bỏ bớt một phần sát khí thì chúng ta mới tìm hiểu rõ ràng hơn được.”
Sau khi tạm dừng một lát, Cố Chi Tang đã dựng hai ngón tay lên rồi nói:
“Ngoài ra, tôi còn có hai yêu cầu. Thứ nhất, chuyện này tôi không muốn có người thứ ba biết được, anh phải giữ kín như bưng đấy. Thứ hai, anh phải trả thù lao cho tôi, đây là quy định bất thành văn của giới huyền học.”
“Hơn nữa, có một điều cực kỳ quan trọng là anh không được tiết lộ tin tức cho bên Huyền Môn. Nếu không thì tôi sẽ không giúp anh hóa giải sát khí nữa đâu, còn có thể khôi phục lại tình trạng như lúc trước nữa đấy.”
Cho dù giọng điệu của cô cực kỳ không khách khí nhưng trên khuôn mặt của Yến Thừa vẫn không hề lộ ra một chút không vui nào.
Đúng lúc này, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người cầm đầu tiến vào trong là một huyền sư của Huyền Môn.
Người đi đầu tiên kia đang cầm một cái la bàn lớn, bên trên có đặt một cái ngọc phù, hiển nhiên là người này đã mở trận pháp phòng ngự, vũ trang đầy đủ rồi mới tiến vào.
Phía sau có thể nhìn thấy bóng dáng của những người khác, ví dụ như Nghiêm Lãng và hai vợ chồng Yến Hạc đang có vẻ mặt lo lắng.
Mọi người ở bên ngoài thấy bên trong đã lâu không có tiếng động gì nên nhận định rằng Cố Chi Tang chắc chắn đã bị sát khí bên trong va chạm rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có người tò mò hỏi một câu rồi mọi người mới nói muốn vào xem thử tình hình.
Ai ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra thì cảnh tượng bên trong không phải là Cố Chi Tang đang có sắc mặt xanh tím, té xỉu trên mặt đất, mà cô đang ngồi yên lành trên một chiếc ghế bên cạnh giường của Yến Thừa.
Yến Thừa - người đáng nhẽ đang cận kề cái chết, đã ngất đi mà lúc này cũng yên ổn ngồi trên giường.
Mọi người không ai tưởng tượng được trường hợp như vậy nên tất cả huyền sư tiến vào trong đều ngây ngẩn cả người.
“Chuyện này…?”
Yến Hạc và Phù Khinh Ngạn vốn dĩ còn đang đứng phía sau đám huyền sư kia.
Khi bọn họ nhìn thấy con trai cả nhà mình đã ngồi dậy, sắc mặt còn hơi trắng bệch thì đã lập tức kích động đẩy ra đám huyền sư đằng trước và chạy về phía gần giường.
“A Thừa!”
Nhìn thấy cha mẹ thì Yến Thừa mới hoảng hốt rút cổ tay của mình về rồi mím môi nói: “Cha, mẹ.”
Phù Khinh Ngạn nhào đến ôm chầm lấy anh, nức nở nói: “Mẹ thật sự nghĩ rằng con sẽ không chịu đựng nổi nữa! Bây giờ con còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
“Thật sự xin lỗi, đã khiến cho cha mẹ phải lo lắng rồi.”
Yến Hứa Quy cũng đi đến. Đầu tiên, anh ấy liếc mắt nhìn Cố Chi Tang đang ngồi trên ghế một cái rồi mới nói: “Anh, anh không sao chứ?”
Yến Thừa bình thản trả lời lại.