Lúc này, giọng nói tràn ngập nghi ngờ của một huyền sư vang lên: “Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc cô đã làm như thế nào vậy?!”
Đối tượng được hỏi tất nhiên là Cố Chi Tang rồi.
Phải biết rằng, ở nửa giờ trước, sát khí trong căn phòng này dày đặc đến mức không một ai có thể bước vào được. Yến Thừa cũng đã bị bọn họ phán định án tử từ sớm rồi.
Nhưng bây giờ, sát khí trong phòng đều đã tan biến và điều khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên là sát khí trên người của Yến Thừa cũng đã phai nhạt rất nhiều!
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn vị huyền sư kia một cái rồi nói: “Ngọc Chỉ Cốt quả thật có thể hóa giải sát khí.”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đã chuyển sang trên người của Yến Thừa và cũng thấy được trên cổ của anh đang đeo một đoạn xương ngón tay bóng loáng, trong suốt. Ngay lập tức, ánh mắt của mỗi người đều tỏa sáng lấp lánh.
Bọn họ cũng không phải là không có nghi ngờ khác.
Nhưng ngay cả đám người huyền sư cấp “Địa” như Trường Tần Đạo Nhân cũng bó tay, không có cách nào hóa giải sát khí trên người Yến Thừa thì càng không có khả năng Cố Chi Tang trẻ tuổi này có thể giải quyết được.
So sánh giữa hai trường hợp thì bọn họ vẫn cảm thấy lý do Ngọc Chỉ Cốt có thể trấn áp sát khí càng có khả năng hơn.
Nếu có thể hóa giải được sát khí mạnh mẽ kia thì Ngọc Chỉ Cốt này thật sự là một pháp khí bảo bối hiếm có!
Cố Chi Tang có ẩn ý lên tiếng: “Nếu đồ vật này quả thật có tác dụng thì anh hãy giữ nó lại để trấn áp sát khí đi.”
“Tuy nhiên, Ngọc Chỉ Cốt vô cùng quý giá, chỉ sợ nếu tin tức anh Yến là một người trần mắt thịt lại đang giữ nó được lan truyền ra ngoài thì sẽ bị một số người có lòng tham không đáy biết được và nảy sinh có ý đồ giết người đoạt bảo.”
Có một số huyền sư quả thật đã có ý tưởng này trong đầu. Nhưng mà, bọn họ cũng không to gan đến mức lập kế hoạch sát hại người giàu có nhất đất nước như Yến Thừa.
Lúc này, khi mọi người đều nghe hiểu ẩn ý và uy hiếp trong lời nói của Cố Chi Tang thì ngay lập tức, có một số người vừa tức giận lại vừa chột dạ, nhưng cũng không có cách nào mở miệng quát lớn.
Hai vợ chồng Phù Khinh Ngạn nghe xong thì vẻ mặt của bọn họ cũng lộ ra sự lo lắng: “Đúng vậy, đại sư Cố, A Thừa thật sự khó khăn lắm mới tìm được cách giải quyết sát khí, cũng không thể…”
Vị huyền sư cầm đầu ho khẽ một tiếng: “Phu nhân Yến cứ yên tâm đi. Ngọc Chỉ Cốt này là pháp khí quý giá có thể duy trì sự ổn định của sát khí trên cơ thể anh Yến nên sẽ không có người nào dám động vào nó đâu.”
Dù được đảm bảo như vậy nhưng Phù Khinh Ngạn vẫn không tin tưởng đám người trong Huyền Môn kia cho lắm.
Khi ánh mắt của bà ấy nhìn về phía Cố Chi Tang thì đã lộ thêm một chút biết ơn và vui mừng: “Cô Cố, cả gia đình chúng tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào.”
Cố Chi Tang nói: “Không cần phải nói mấy lời cảm ơn đâu. Đây là ủy thác của Linh Tổ, tôi sẽ được trả thù lao tương xứng mà.”
Phù Khinh Ngạn lại nói thêm: “Cô Cố, là như thế này. Tôi lo lắng rằng A Thừa sau này sẽ có vấn đề nảy sinh đột ngột gì đó nên có thể hay không…”
Bà ấy nhìn về phía con trai cả nhà mình, cảm thấy loại người có tính tình lạnh nhạt, lãnh đạm như anh chắc hẳn cũng sẽ không muốn lén giao tiếp với đại sư Cố.
Chỉ sợ rằng Yến Thừa sẽ tự mình gánh vác, cho dù sau này thật sự tái phát thì anh cũng sẽ giống như lúc trước, âm thầm chịu đựng, không rên tiếng nào.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Phù Khinh Ngạn đã lấy điện thoại di động ra: “Tôi có thể kết bạn với cô Cố được không? Nếu có chuyện gì thì tôi có thể liên lạc với cô sao?”
“Có thể.” Cố Chi Tang lấy điện thoại của mình ra.
“Không cần.”
Giọng nói của Yến Thừa bỗng nhiên vang lên.
Âm điệu trong giọng nói của anh hơi trầm thấp, nghe có vẻ khá êm dịu và nhẹ nhàng, có một cảm giác từ tính khó tả, vô cùng dễ nghe.
Cố Chi Tang: “?”
Phù Khinh Ngạn có chút nóng vội, còn tưởng rằng con trai lớn nhà mình lại bướng bỉnh. Bà ấy vừa mới định lên tiếng thì đã bị câu nói tiếp theo của Yến Thừa chặn họng.
Yến Thừa nói: “Thêm số liên lạc của tôi đi. Nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ liên hệ với cô Cố.”
Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Được, tôi quét anh nhé?”
Từ lúc Yến Thừa lên tiếng là Phù Khinh Ngạn đã vô cùng ngạc nhiên rồi.
Bà ấy nghiêng đầu nhìn về phía chồng mình đang đứng bên cạnh và phát hiện ra, đối phương cũng không nghĩ đến chuyện con trai cả nhà mình lại chủ động đề nghị kết bạn với Cố Chi Tang.
Lúc này, suy nghĩ trong đầu Yến Thừa vẫn còn đang xử lý thông tin khá chậm chạp.
Theo bản năng, anh đã lấy ra điện thoại di động tư nhân, gần như không bao giờ sử dụng để liên lạc với người ngoài mà không phải là điện thoại dùng khi làm việc.