Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình và hình ảnh của mấy vị thần kia, đôi tai của Yến Thừa lại bắt đầu đỏ ửng. Anh nghĩ đến cảnh tượng lúc ban ngày và cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh lặng lẽ lưu lại toàn bộ hình ảnh mà Cố Chi Tang đã gửi cho mình.
Cố Chi Tang đang lau tóc ở đầu bên kia cũng nhận lại một tin nhắn trả lời từ anh: “Cảm ơn cô Cố.”
Không biết vì sao, khi cô nhìn thấy mấy chữ này thì lại có cảm giác anh đang khá uất ức. Cô chỉ cười khẽ rồi không tiếp tục để ý đến Yến Thừa nữa mà chuyển sang trả lời trợ lý Tiểu Chu.
Bởi vì cô ấy đang gửi cho cô một loạt hình ảnh bình luận trên Weibo. Một số bình luận tỏ vẻ đang đau lòng thay cô, còn có một số tin nhắn riêng tư được gửi đến để xin lỗi cũng như cổ vũ cô.
Ý cười trong mắt của Cố Chi Tang đã dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng cũng không có nhiều gợn sóng lắm.
Bởi vì người yên lặng chịu đựng, bị toàn bộ cộng đồng mạng chế giễu và mắng chửi trong hai năm vừa qua thực tế không phải là cô.
Cô rất khó đồng cảm được với người khác nên cũng không thể thay “Cố Chi Tang” ở quá khứ chấp nhận lời xin lỗi của mấy người kia, cũng khó có thể cắt đi quá khứ đau thương đầy vết sẹo đó.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì cô đã biên tập một bài viết để đăng lên Weibo.
[Cố Chi Tang (tích V): Thật ra, cũng không có gì cần phải xin lỗi cả. Những chuyện trong quá khứ thật sự đã tồn tại, và sự đau lòng cùng nuối tiếc của mọi người bây giờ cũng là tình cảm chân thật.
Tuy rằng, Cố Chi Tang kia đã chết rồi, nhưng nếu cô ấy thấy được cảnh tượng ngày hôm nay thì chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.]
Ngay sau khi bài viết được đăng tải, vô số cư dân mạng và người hâm mộ đã để lại bình luận bên dưới.
Có không ít người cho rằng, bởi vì bị những lời chửi rủa trong quá khứ làm tổn thương nặng nề nên tính cách của cô đã thay đổi đáng kể.
Tuy nhiên, bọn họ đã không biết rằng, mỗi một từ Cố Chi Tang viết ra đều là lời nói chân thật.
Quả thật đã có một linh hồn từng tồn tại, chịu đựng sự đau khổ ở nơi này và đã biến mất rồi. Chỉ là ngoại trừ cô thì không một ai biết được chuyện này cả.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Chi Tang đã đặt vé máy bay để lên đường đi đến tỉnh Tương.
Sau khi máy bay vừa hạ cánh thì cô đeo kính râm, đội mũ, thản nhiên đi bộ ở sân bay. Có rất nhiều người cảm thấy khí chất của cô rất xuất chúng, và cũng có một số người qua đường thấy cô quen mắt nên đã liên tục nhìn trộm.
Một số người còn rục rịch muốn lại gần để thử hỏi xem cô có phải là nghệ sĩ trong giới giải trí hay không và cũng có một số người đơn thuần thấy cô là một người đẹp nên muốn lân la xin phương thức liên lạc.
Tuy nhiên, bởi vì khí thế của cô rất mạnh mẽ nên không ai dám đến gần bắt chuyện hết.
Trong tầm nhìn của cô xuất hiện một người mặc trang phục Miêu Cương truyền thống, đeo một số trang sức hiện đại, đeo vòng bạc ở cổ và đội một chiếc mũ tộc Miêu trên đầu. Khi nhìn thấy cô ấy thì bước chân của Cố Chi Tang mới hơi dừng lại.
Cô gái tộc Miêu Cương kia có thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp, vừa nhìn thấy cô thì đôi mắt của cô ấy lập tức sáng rực lên, vội vàng vẫy tay với cô: “Nơi này!”
Người kia đúng là Ngật Liêu Thiền – Miêu Nữ đã từng có duyên gặp gỡ với cô ở tỉnh Tương.
Cố Chi Tang: “Để cho cô chờ lâu rồi.”
Ngật Liêu Thiền khá hào hứng: “Đâu có, tôi cùng vừa mới đến thôi. Đi nào, tôi sẽ dẫn cô về Trại tham dự bữa tiệc tiếp đón người bạn đến từ phương xa. Tháp Đát biết cô đến nên đang kích động lắm đấy!”
Nói xong, cô ấy đã lập tức dẫn Cố Chi Tang đến nơi đỗ xe.
Đừng thấy phong cách ăn mặc của cô ấy truyền thống như kia mà nhầm tưởng, xe của cô ấy là loại xe thể thao mui trần màu đỏ tươi, có phong cách cực kỳ phô trương.
Vừa khởi động xe thì điện thoại di động của Ngật Liêu Thiền đã vang lên.
Cô ấy bắt máy, nói hai câu bằng ngôn ngữ dân tộc Miêu rồi giọng nói đột nhiên cao vút hơn.
Sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt của cô ấy có hơi áy náy nhìn về phía cô:
“Thật sự xin lỗi, Tang Tàng à, chúng ta không thể về Trại nghỉ ngơi trước được rồi. Vừa nãy, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại, đồng nghiệp của tôi nói rằng dân làng ở vùng bên cạnh hồ Thần Nữ đang định lén lút tổ chức nghi lễ “Tế Hồ”!
“Có lẽ chúng ta phải đi đến nơi đó trước để xem xét tình hình.”