Ngật Liêu Thiền oán giận vài câu với Cố Chi Tang:
“Dân địa phương ở đây đã có phong tục thờ cúng {Hà Bá} từ vài thập kỷ trước rồi. Tập tục này chỉ dùng người sống để lấp hồ và bọn họ cảm thấy phải làm như vậy mới có thể đảm bảo quanh năm được mưa thuận gió hòa, trên hồ mới gió êm sóng lặng.”
“Thật ra, đây chỉ là văn hóa cổ hủ do thế hệ trước lưu truyền lại từ thời xa xưa mà thôi. Sau khi phân bộ Linh Tổ ở tỉnh Tương được thành lập thì cũng đã nghiêm cấm toàn bộ người dân trong tỉnh dùng người sống để hiến tế.”
“Chúng tôi đã thiết lập mức trừng phạt cực kỳ nặng thì mới có thể ngăn chặn triệt để được loại tập tục huyền học cổ hủ này.”
“Nhưng bây giờ, bà {Thần Ma Ma} kia đã nhắc đến {Tế Hồ} thì cũng chính là tập tục cổ hủ kia! Một khi để bà ấy mở đầu tiến hành lại nghi thức kia thì sẽ khiến cho loại tập tục cổ hủ đó trỗi dậy. Những người dân địa phương mù quáng tin theo chắc chắn sẽ noi gương bà ấy.”
Cố Chi Tang nghe đến đây thì cũng hơi nhíu chặt hai hàng lông mày.
Cô hỏi: “Vậy bây giờ là?”
Ngật Liêu Thiền nói: “Ngày hôm qua, chúng tôi và bên pháp y của cảnh sát đã chuyển thi thể của bác gái kia đi rồi, cũng đã làm công tác tư tưởng cho những người dân ở khu vực lân cận.”
“Chúng tôi đã hứa hẹn với bọn họ là sẽ điều tra, giải phẫu thi thể, nhất định sẽ nhanh chóng phá án và bắt giam hung thủ. Hơn nữa, chúng tôi còn nghiêm cấm bọn họ tổ chức lễ {Tế Hồ}.”
“Những người kia ngoài miệng thì đồng ý, hứa sẽ tuân thủ nhưng…”
Lời tiếp theo thì không cần cô ấy nói thêm, Cố Chi Tang cũng đã hiểu rồi.
Tuy rằng những người dân khu vực quanh đó hứa với bên Linh Tổ sẽ không tiến hành nghi lễ “Tế Hồ” nhưng đằng sau thì vẫn bằng mặt không bằng lòng, lén lút thực hiện nghi lễ sau lưng đám người Liêu Ngật Thiền.
Kết quả thì đã bị các nhân viên trong Linh Tổ vẫn còn canh giữ ở gần đó phát hiện, vội vàng báo cáo lại tình hình cho Ngật Liêu Thiền.
Từ sân bay đến hồ Thần Nữ còn cách một quãng khá xa.
Ngật Liêu Thiền lái xe như bay đến địa điểm kia. Khi vừa mới đến khu vực gần bờ hồ thì hai người đã nhìn thấy hàng trăm người tụ tập xung quanh một bãi đất trống.
Khói trắng đang bốc lên nghi ngút từ chỗ đó, cuối cùng bay lan ra xung quanh rồi tiêu tán trên mặt hồ.
Cô ấy đánh tay lái, đỗ xe ngay gần bãi đất trống rồi nhanh chóng bước xuống, đi đến khu vực tụ tập đông đúc kia. Lúc này, Cố Chi Tang đã có thể nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào truyền đến từ khu vực gần bờ sông.
Ngật Liêu Thiền cao giọng quát: “Mấy người đang làm cái gì vậy? Không phải vào ngày hôm qua, chúng tôi đã nói rằng không cho phép tổ chức nghi lễ {Tế Hồ} hay sao?”
“Mấy người muốn tạo phản đấy hả? Còn không mau buông bọn họ ra!”
Trên bãi đất trống, một số nhân viên Linh Tổ khác đã chạy đến đây trước, muốn ổn định lại cảm xúc kích động của người dân địa phương nhưng lại bị một số trai tráng khống chế.
Những người dân địa phương ở đây đang nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt thù địch.
Cố Chi Tang thấp giọng hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Ngật Liêu Thiền nói: “Tôi vừa mới gọi rồi nhưng nhanh nhất cũng phải mất mười phút thì bọn họ mới đến đây được.”
Các nhân viên khác trong Linh Tổ sở dĩ không báo cảnh sát ngay là bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng, những người dân ở nơi đây lại công khai chống đối pháp luật như vậy, hoàn toàn không chịu nghe lời khuyên can của bọn họ.
Lúc này, trong đám người có một cặp vợ chồng đỏ bừng cả hai mắt, vẻ mặt oán hận bước ra.
Người đàn ông nghiến răng chỉ vào Ngật Liêu Thiền rồi nói: “Con tôi đã chết, thi thể vẫn còn đang ngâm dưới lòng hồ, chết cũng không được yên bình, không thể được chôn cất tử tế.”
“Dựa vào cái gì mà cô lại không cho chúng tôi thực hiện nghi lễ hiến tế cho {Hà Bá} chứ?!”
“Đại sư người ta có bản lĩnh giải quyết ngay được chuyện này còn mấy người bọn cô chỉ biết bảo tôi chờ một chút, chờ thêm một thời gian nữa!”
Người phụ nữ bên cạnh cũng vỗ đùi, kêu khổ thấu trời:
“Số của tôi sao lại khổ như thế này! Con trai của mình bị giết hại không minh bạch mà bây giờ ngay cả việc vớt xác thằng bé lên để chôn cất tử tế cũng bị coi là phạm tội hay sao? Đáng thương con tôi, con hãy mang cả cha mẹ đi cùng luôn đi!”
Người dân xung quanh cũng sôi nổi mở miệng ẩn ý chỉ trích:
“Nhìn cô gái trẻ như cô cũng đang mặc trang phục của Trại tộc Miêu như chúng tôi mà sao lại có tâm địa ác độc như vậy?”
“Cô có biết cái gì gọi là Hà Bá trừng phạt hay không? Nếu không lập tức tìm cách xoa dịu cơn thịnh nộ của Hà Bá thì dân chúng xung quanh khu này sẽ gặp phải tai họa đấy!”
“Đây là chuyện của khu dân cư lân cận hồ Thần Nữ chúng tôi, không cần mấy người xen vào chuyện của người khác!”