Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528: Nghi Lễ Tế Hồ (1)

Unknown Chương 528: Nghi Lễ Tế Hồ (1)

Trong lúc mọi người đang tranh cãi ầm ĩ thì có một người đục nước béo cò muốn thừa cơ lao lên đánh Ngật Liêu Thiền để trút ra sự tức giận trong lòng.

Cố Chi Tang khẽ nhướng mày, vươn tay túm lấy cánh tay của Ngật Liêu Thiền, kéo cô ấy ra phía sau, né tránh bàn tay của đối phương.

Người kia bị mất đà, đứng không vững nên đã ngã xuống đất theo quán tính. Mặt và mũi của ông ta đập thẳng vào một tảng đá lớn trên nền cát, hét lên một tiếng thảm thiết.

“Mũi, mũi của tôi!!”

Ông ta dùng tay che mũi mình lại, một chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra từ kẽ tay của ông ta. Thấy có người đổ máu nên người dân xung quanh đều bị chấn động, do đó tình hình cũng đã bình tĩnh hơn một chút.

Bọn họ lại ngước nhìn về phía cô gái thấp hơn, có dáng người mảnh khảnh, đang đứng bên cạnh cô gái dân tộc Miêu và tất cả đã bị đôi mắt đen láy, lạnh lùng kia trấn áp khí thế.

Cố Chi Tang lấy ra một vài quân cờ bạch ngọc màu trắng và màu đen rồi giơ tay ném chúng ra ngoài.

Quân cờ lún sâu vào nền cát kêu “bụp” một tiếng nặng nề, lập tức tạo thành một vài hố nhỏ dưới đất.

Người dân tụ tập xung quanh lập tức hốt hoảng, không khỏi lùi về phía sau vài bước.

Này, với lực ném này, nếu quân cờ kia đập vào người bọn họ, chắc hẳn không chọc thủng được một lỗ trên người thì cũng sẽ bị tổn thương nội tạng mất!

Nhìn thấy cô đang đi đến gần phía bờ hồ thì một số người dân vẫn muốn bước lên ngăn cô lại.

Nhưng mà, khi bọn họ duỗi tay ra thì mới phát hiện ra rằng, dù bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm đến vạt áo của cô gái này. Tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi xuyên qua đám đông.

Cố Chi Tang đứng thẳng ở gần bờ sông, nhìn chằm chằm vào một bà cụ mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh tím khá quái lạ. Bà ấy còn đeo một chuỗi vòng cổ và vòng tay bằng bạc.

Cô khẽ nheo đôi mắt phượng của mình.

Dáng người của bà cụ kia khô quắt, lưng hơi còng, trong tay cầm một chiếc phất trần hình như là một pháp khí. Đằng sau bà ấy có hai cái rương gỗ khá lớn có vẻ rất nặng nề và vài nén hương đã được đốt cháy.

Từ góc nhìn của Cố Chi Tang thì cô có thể nhìn thấy trong mỗi chiếc rương kia đều đang chất đầy gia cầm vừa mới bị giết mổ, ví dụ như gà, vịt, ngỗng, chó, v.v…

Thi thể của chúng nó đang đầm đìa máu me, vết máu còn chưa kịp khô khiến hình ảnh bên trong hai cái rương đó vô cùng đáng sợ.

Bên bờ hồ vốn dĩ có rất nhiều sâu bọ nên bọn chúng đã bị hấp dẫn bởi mùi tanh ngọt của máu tươi, tất cả đang không ngừng bu đầy xung quanh hai cái rương.

Phía bên trên một đống thi thể của gia cầm còn có một con trâu và một con dê được đặt đè lên trên.

Hai con vật gia súc có kích thước lớn này vẫn còn sống, bốn chân đã bị buộc chặt bằng dây thừng, không thể giãy giụa quá nhiều hay chạy trốn được.

Chúng nó hiển nhiên đã bị tình trạng thảm thương của những con vật bên dưới làm cho hoảng sợ cực độ. Đôi mắt của chúng nó mở to, tràn ngập sợ hãi, cao giọng kêu không ngừng.

Bọn chúng cố gắng giãy giụa khiến cho hai cái rương rung lắc nhẹ và bởi vì quá sợ hãi nên chúng nó đã không thể kiểm soát được, liên tục thải phân ra bên ngoài.

Bà cụ nâng đôi mắt đục ngầu lên, nhìn về phía Cố Chi Tang rồi khàn khàn nói:

“Cô gái trẻ, xin đừng quấy rầy đến giờ lành thực hiện lễ hiến tế. Nếu không đại nhân {Hà Bá} sẽ nổi giận và giáng trừng phạt xuống chúng ta đấy.”

Cố Chi Tang bình tĩnh nhìn bà ấy, một lúc lâu sau mới nói:

“Việc hiến tế vớ vẩn này không cần thiết phải tiếp tục nữa. Từ xưa đến nay, thứ cần được phụng dưỡng bằng người sống mới có thể thỏa mãn, nếu không sẽ quấy phá trong hồ thì không thể nào là Thần được, cùng lắm chỉ là một tà vật không biết giới hạn mà thôi.”

Sắc mặt của bà cụ đanh lại: “Đúng là một con nhóc ngu xuẩn! Làm sao cô dám bất kính với đại nhân {Hà Bá} như vậy? Bản thân cô không muốn sống mà còn nhất định kéo theo tất cả mọi người ở khu vực gần bờ hồ chôn cùng sao?”

Sau khi bà ấy vừa dứt lời thì đằng sau Cố Chi Tang đã lập tức vang lên nhiều tiếng la ó.

Đối với âm thanh đằng sau thì Cố Chi Tang đều làm ngơ, coi như không nghe thấy.

Giọng nói của cô khá bình thản:

“Bà vốn dĩ không hề biết nguyên nhân thi thể kia bị chìm trong lòng hồ là gì, cũng không biết giữa sông rốt cuộc có thứ gì mà lại tự xưng là bà cốt, còn khẳng định chắc nịch có thể giải quyết chuyện này. Chẳng lẽ bà không hề thấy xấu hổ hay sao?”

Vẻ mặt của bà cụ hơi cứng đờ một chút, ánh mắt lộ ra một ít tránh né.

Quả thật bà ấy không hề biết có thứ gì đang ở dưới hồ nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy đã nghe người lớn trong nhà và đồng môn của mình nhắc đến có một thứ gì đó tồn tại dưới đáy hồ Thần Nữ.

Nếu đã có thứ gì đó thì cứ lấy “vật phẩm hiến tế” để cống nạp là được.

Hơn nữa, sự thật cũng đã chứng minh rằng bà ấy suy đoán đúng. Ngày hôm qua, không phải vừa vứt một ít dê và trâu xuống hồ thì thi thể của người phụ nữ kia đã lập tức nổi lên hay sao.


Bình Luận (0)
Comment