Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529: Nghi Lễ Tế Hồ (2)

Unknown Chương 529: Nghi Lễ Tế Hồ (2)

Khi Cố Chi Tang có thể xác định chắc chắn rằng bà cụ này thật sự không cảm thấy bản thân đã làm sai, còn tin tưởng vững chắc vào suy đoán của mình thì cô cũng có chút dở khóc dở cười.

Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên:

“Tôi không quan tâm lý do vì sao mấy người lại tin tưởng có Thần tồn tại trong hồ này, cũng không muốn biết vì nguyên nhân gì mà mấy người lại chắc chắn rằng, miễn là hiến tế cho nó thì sẽ có thể khiến mọi việc yên ổn trở lại.”

“Nhưng mà, nếu mấy người muốn hiến tế người sống thì tự bản thân hãy nhảy xuống đi, đừng dùng sinh mệnh vô tội của người khác để trả giá cho sự ngu dốt của mình.”

Lời nói này của cô không đầu không đuôi nhưng lại khiến cho bà cốt hoảng hốt.

“Cô, cô muốn làm gì?!”

Cố Chi Tang đi đến gần hai cái rương lớn trước mặt.

Vừa bước tới gần thì một mùi màu tươi nồng nặc đã chui thẳng vào khoang mũi của cô, mùi vị kia thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Cô nhấc chân lên và đạp vào thành hộp bên trên của cái rương gỗ.

Một âm thanh trầm đục vang lên và ngay sau đó, chiếc rương gỗ cao khoảng gần một mét kia đã bị lật nghiêng, đổ rầm xuống, tan nát thành nhiều mảnh.

Con trâu và con dê được đặt bên trên hai cái rương cũng bị quăng ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Các khối thịt nát và thi thể của gia cầm trong rương đều bị hất đổ, tràn ra ngoài.

Sau khi Cố Chi Tang liên tiếp đạp ngã hai cái rương gỗ thì Ngật Liêu Thiền đứng trong đám người đã trợn tròn hai mắt nhìn về phía đáy rương. Nơi đó đã lộ ra thứ gì đó: “Kia, đó là?!”

Trong một cái rương gỗ, sau khi phần thi thể của gia cầm được chất đầy trong rương bị đổ hết ra ngoài thì thứ được trói và giấu ở bên dưới đã bị lộ ra.

Đó là một đứa trẻ khoảng năm đến sáu tuổi, hai tay và hai chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín bằng băng dính, khuôn mặt dính đầy máu và lông của gia cầm.

Đứa trẻ kia đang nhắm nghiền hai mắt, biên độ giãy giụa rất nhỏ, âm thanh phát ra từ miệng cũng cực kỳ mỏng manh.

Cố Chi Tang bế đứa trẻ lên, xé phần băng dính ở miệng rồi lau đi phần thịt thối cũng như máu me từ đống thi thể gia cầm kia đang dính ở trên mặt đứa trẻ.

Lúc này, mọi người mới có thể miễn cưỡng nhìn ra được đứa trẻ kia là một cô bé có mái tóc ngắn.

Và ở đáy của một cái rương gỗ khác cũng có một đứa trẻ bị trói chặt.

Thân thể của cậu bé mềm oặt, ngã trên đống thi thể gia cầm kia, hai mắt nhắm nghiền, không thấy nhúc nhích gì.

Khi Cố Chi Tang bế cậu bé ra ngoài thì đã phát hiện ra tình trạng của cậu bé đang rất nguy kịch.

Cả hai đứa trẻ đã bị đè ép trong rương hơn nửa ngày trời, bị trói chặt trong thời gian dài, không gian lại chật hẹp khiến cho không khí trong rương càng loãng hơn. Bọn trẻ chỉ có thể hít thở không khí thông qua các kẽ hở của những tấm ván gỗ.

Hơn nữa, mấy người kia còn được đặt trâu và dê còn sống lên trên. Tiếng kêu ầm ĩ của chúng nó đã lấn át tiếng động giãy giụa của mấy đứa trẻ.

E rằng chỉ cần bọn cô đến chậm hơn một chút thì không cần bà cốt kia ném hai đứa trẻ này vào trong hồ Thần Nữ, bọn chúng cũng sẽ chết vì bị ngạt thở mất.

Cố Chi Tang không tùy tiện di chuyển cậu bé, quay đầu lại hỏi với sắc mặt lạnh như băng: “Có bác sĩ không?”

Kể từ khi bại lộ hai đứa trẻ ở dưới đáy rương thì toàn bộ người dân đang bu xung quanh, không ngừng chỉ trích bọn cô đã cực kỳ khiếp sợ. Hiện trường nơi này đang vô cùng tĩnh lặng.

Bọn họ thật sự không biết trong đống vật phẩm hiến tế lại còn có hai đứa trẻ!

Bà cốt kia đã nói rằng để thực hiện nghi lễ hiến tế thì sẽ phải thả hai rương gỗ kia xuống đáy hồ. Vậy thì chẳng phải hai đứa trẻ nằm ở đáy rương sẽ bị dìm chết tươi hay sao?!

Một người phụ nữ nhỏ giọng lên tiếng: “Trước đây tôi đã từng học cách cấp cứu và điều dưỡng, đã thi đỗ được giấy chứng nhận.”

“Cô đến đây.” Khi Cố Chi Tang đứng lên, vạt áo và hai tay của cô đã bị nhuộm đỏ bởi máu của đống gia cầm kia: “A Thiền, mau gọi xe cấp cứu.”

Vẻ mặt của Ngật Liêu Thiền tràn đầy giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn đám người xung quanh rồi gật đầu với cô.

Ngửi thấy mùi vị không hề dễ chịu trên người mình nên tâm trạng của Cố Chi Tang cũng thật sự không tốt chút nào.

Cô lạnh lùng nhìn lướt qua đám người tụ tập xung quanh, nhếch môi bật ra một nụ cười lạnh:

“Nếu hai đứa trẻ này chết thì tất cả mọi người ở đây đều có công lao đấy.”

“Ôi, cô gái này nói gì vậy chứ? Chúng tôi cũng không biết… Dưới đáy thùng có giấu hai đứa trẻ mà. Chúng tôi cho rằng chỉ có xác của động vật thôi!”

“{Thần Ma Ma}, bà đang làm cái gì vậy? Đây là hành động phạm pháp đấy! Thật là đáng sợ, bà lấy đâu ra hai đứa trẻ kia vậy?”

“…”

Sau khi nghe Cố Chi Tang nói rằng tất cả bọn họ sẽ có khả năng trở thành đồng lõa thì đã có không ít người dân chỉ bu quanh vì muốn hóng chuyện cảm thấy không vui.

Bọn họ lập tức tỏ vẻ bản thân vô tội và bắt đầu chỉ trích ngược lại bà cốt kia.

Cũng có một số người có vẻ mặt chột dạ, né tránh, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết trước một số tin tức.


Bình Luận (0)
Comment