Chỉ có cảm xúc của cặp cha mẹ trung niên có con trai đã chết kia là kích động nhất. Khuôn mặt của bọn họ lộ rõ vẻ oán hận, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang như đang nhìn kẻ thù giết con bọn họ vậy.
“Vì sao cô lại phá hỏng chuyện quan trọng của nhà chúng tôi vậy? Cô không có người thân hay cha mẹ hay sao? Về sau sẽ không có con cái à? Nếu con cô đã chết mà cô lại không thể nhặt xác…”
Cố Chi Tang lạnh lùng cắt ngang lời nói chỉ trích tưởng chừng như hợp tình hợp lý của đôi vợ chồng kia: “Vậy hai đứa trẻ trở thành vật phẩm hiến tế này thì sao? Bọn chúng nên chết à?”
Cặp vợ chồng trung niên bị cô chất vấn ngược lại nên khí thế cũng yếu hơn hẳn.
Người đàn ông cắn răng nói: “Là chính cha mẹ ruột của bọn chúng đã chấp nhận bán cho chúng tôi, gia đình của hai đứa bé đó đều đã đồng ý rồi!”
“Cô là thứ vớ vẩn chui từ đâu ra mà lại dám xen vào chuyện của gia đình ông đây vậy? Cô có biết gia đình tôi ở tỉnh Tương có thân phận như nào không…”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã bị một bàn tay vô hình tát thẳng vào mặt khiến toàn thân lảo đảo. Ông ta ngã ngồi xuống đất, hai má nhanh chóng sưng phù, đỏ ửng.
Ông ta cũng không thể tiếp tục nói thêm gì mà chỉ há mồm đau đớn, phun ra vài chiếc răng bị gãy trong miệng.
Đúng lúc này, từ đằng xa rốt cuộc đã vang lên tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát.
Ngay khi các sĩ quan cảnh sát vừa mới xuống xe thì đã thấy cảnh tượng máu me đầy đất, thi thể động vật tràn lan khắp nơi và có hai đứa trẻ mặt mũi đỏ bừng, nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Bọn họ lập tức hốt hoảng: “Đang làm cái gì vậy?! Nơi này đang xảy ra chuyện gì thế?”
*
Sau khi cảnh sát địa phương đến và bắt giữ cha mẹ của cậu bé đã mất tích, bà cốt và một số người tham gia vào vụ việc này thì hai đứa trẻ cũng được đưa đến bệnh viện ngay.
Cố Chi Tang không lập tức đến sở cảnh sát địa phương trình báo mà đã đi theo Ngật Liêu Thiền về một homestay gần đó để rửa sạch vết máu trên người.
Khi cô đang mặc áo choàng tắm và lau tóc thì cửa phòng đã được gõ vang.
Sau khi mở cửa ra, Ngật Liêu Thiền đang cầm một bộ trang phục dân tộc thiểu số sạch sẽ đứng ở cửa, nói với cô: “Tang Tang, cô mặc tạm bộ này đi.”
“Được.”
Cố Chi Tang vào phòng thay quần áo, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát. Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, Ngật Liêu Thiền đã sáng ngời cả hai mắt, cảm thán một câu:
“Tang Tang à, làn da của cô trắng quá đi, còn mịn màng nữa. Nếu cô sống ở Trại tộc Miêu chúng tôi thì chắc chắn sẽ là cô gái được nhiều chàng trai ngưỡng mộ nhất.”
Cố Chi Tang nở một nụ cười nhẹ rồi nói: “Đi thôi.”
Bọn cô bước vào sở cảnh sát, cách một tấm kính nhìn vào phòng thẩm vấn, hai người có thể thấy rõ các sĩ quan cảnh sát trong phòng đang tiến hành giáo dục tư tưởng cho cặp vợ chồng trung niên kia.
“Suy nghĩ và hành vi của hai người đều là những ý tưởng vô cùng nguy hiểm! Chuyện này là phạm pháp, là giết người đấy. Sau đây, chắc chắn sở cảnh sát sẽ tiến hành cân nhắc mức hình phạt thích đáng để xử lý tội của hai người!”
Hai vợ chồng kia còn mạnh miệng chống chế: “Chúng tôi trả tiền mua rồi mà. Hai gia đình kia cũng đã đồng ý bán con cái của nhà họ rồi!”
“Đây là hành động buôn bán người trái phép, mấy người không cần phải ngụy biện nữa. Huống hồ, mấy người còn tụ tập đám đông ở khu vực gần hồ để tuyên truyền mê tín dị đoan, nhiều lần cản trở công việc của cảnh sát.”
“Tất cả những hành vi này đều có tính chất vô cùng nghiêm trọng.”
“Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của hai người lúc này nhưng đây cũng không phải là cái cớ cho hành vi phạm tội, bất chấp pháp luật của hai người…”
Sau khi nhìn thêm một lúc thì Cố Chi Tang đã dời tầm mắt rồi lên tiếng: “Hai đứa trẻ kia được mua về làm {vật phẩm hiến tế} sao?”
Nhân viên cảnh sát đứng đằng sau trả lời: “Đúng vậy, hai vợ chồng kia đã chi tổng cộng khoảng hơn hai trăm nghìn. Nhưng điều vô cùng kỳ lạ là, những người tham dự vào chuyện này không chỉ có mỗi hai người bọn họ mà còn có bốn người khác nữa.”
“Tuy nhiên, gia đình của bốn người kia không hề gặp tai nạn gì, cũng không có ai bị chết đuối ở hồ.”
Nhân viên cảnh sát nói ra tên của bốn người kia: “Sau quá trình điều tra sơ bộ thì hai trong số bốn người kia còn không phải là người địa phương. Hai người đó có hộ khẩu ở hai thành phố lân cận bên cạnh nơi này.”
“Còn hai người khác thì tuy rằng là người ở đây nhưng cũng không có mối liên quan gì với nhau. Tuy nhiên, mỗi người trong bốn người bọn họ lại chi ra năm chục nghìn, để góp vào phần tiền mua hai đứa trẻ kia.”
“Vừa rồi, chúng tôi cũng đã thẩm vấn bọn họ cả nửa ngày trời nhưng những người này một mực nói rằng bọn họ chỉ đang ủng hộ hoạt động hiến tế mà thôi, không có ý gì khác cả.”
“Bọn họ còn nói rằng không hề hay biết gì về việc bà cốt và cặp vợ chồng kia góp tiền để mua bán trẻ em.”