Cố Chi Tang gật đầu nói: “Có thể cho tôi gặp mấy người kia được không?”
“Có thể.” Nhân viên cảnh sát gật đầu: “Nhưng mà, động cơ gây án của bọn họ đang không minh bạch nên chúng tôi nghi ngờ sau lưng có thể còn cất giấu chuyện gì khác.”
“Vì vậy, để đề phòng bọn họ thông đồng cho lời khai giả, chúng tôi đã giam giữ bốn người này riêng biệt.”
Cố Chi Tang: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn nhìn tướng mạo của bọn họ thôi, không cần phải trao đổi với bọn họ.”
“Được, vậy thì mời cô Cố đi theo tôi.”
Cố Chi Tang đi theo nhân viên cảnh sát đến bên ngoài phòng giam giữ bốn người kia, lặng lẽ quan sát mấy người ở từng phòng.
Các nhân viên cảnh sát đứng đằng sau Cố Chi Tang cực kỳ sửng sốt phát hiện ra, bốn người trong phòng hoàn toàn không hề nhận ra đang bị cô nhìn trộm.
Phải biết rằng, cửa sổ của phòng giam là kính trong suốt. Nếu có người đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong thì chắc chắn người ở trong phòng sẽ phát hiện ra.
Sau khi quan sát xong ba người đầu tiên thì Cố Chi Tang đã có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Cô thương lượng với nhân viên cảnh sát đằng sau một vài câu rồi khi đến trước cửa phòng giam của người thứ tư tham dự vào vụ án mua bán trẻ em làm “vật phẩm hiến tế”.
Lúc này, cô đã đẩy cửa bước vào.
Người ở trong phòng là người phụ nữ duy nhất trong bốn người tham gia.
Vốn dĩ cô ta đang ngồi trong phòng với vẻ mặt hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà lại nhìn khá căng thẳng.
Sau khi nghe thấy tiếng động vang lên từ cửa thì cô ta đã ngẩng đầu lên. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Cố Chi Tang, thân thể của cô ta đã hơi cứng đờ trong nháy mắt.
Người phụ nữ này vẫn chưa quên những gì vừa xảy ra trên bờ hồ.
Chính cô gái xinh đẹp, thướt tha này đã dễ dàng đá ngã hai rương gỗ lớn, còn có thủ đoạn cách một khoảng không mà lại đánh sưng miệng được người ta!
Cô ta âm thầm cảnh giác, cũng có hơi lo lắng. Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Chi Tang thì trong chớp mắt, cô ta dường như cảm giác được sự khủng hoảng nảy sinh trong lòng do bị người khác nhìn thấu tâm can.
Người phụ nữ kia nói với tốc độ rất nhanh: “Tôi đã nói tôi không biết chuyện mua bán trẻ em, đều là bọn họ tự chủ trương. Tôi chỉ là không muốn, không nghĩ tất cả người dân ở thành phố Đồng chúng ta bị Hà Bá trừng phạt mà thôi!”
“Cha của tôi là dân đánh cá, nhà chúng tôi là hộ gia đình chăn nuôi cá, tôi làm như vậy cũng vì nghĩ cho người nhà…”
Cô ta lải nhải liên miên một trận nhưng khi dừng lại thì đã nhận ra vẻ mặt của Cố Chi Tang cũng chẳng biến đổi chút nào.
Một lúc lâu sau, trong ánh mắt lo lắng, bồn chồn của cô ta, Cố Chi Tang mới chậm rãi nói câu đầu tiên từ khi bước vào trong phòng:
“Tôi tin tưởng những gì cô đã nói. Xem từ tướng mạo thì cung Phụ Mẫu của cô có một duyên khuyết thiếu. Điều này chứng tỏ mẹ của cô đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, cô được cha cô nuôi nấng, dạy dỗ một mình.”
“Cô là người bản địa, gia đình trước kia chắc hẳn đã làm kinh doanh nhỏ. Mấy năm trước, khi nền kinh tế bị đình trệ thì cha của cô và một số người quen đã nhận thầu nuôi cá giống và cua giống, chuyển sang làm nuôi dưỡng thủy hải sản…”
“Cho nên, cô là một người con hiếu thảo, lại còn tốt bụng, là một người có trái tim nhân hậu lo lắng cho cuộc sống của người dân trong thành phố Đồng. Vậy thì vì sao lúc đó, cô lại muốn chạy trốn thế?”
Khi Cố Chi Tang chậm rãi nói ra từng chút một thông tin gia đình của cô ta thì vẻ mặt của người phụ nữ kia đã bắt đầu hoảng loạn.
Cô ta liên tục tự an ủi bản thân rằng cô ta là người ở địa phương nên chuyện cảnh sát khu vực này có thể điều tra được thông tin của cô ta tất nhiên là chuyện cực kỳ đơn giản rồi!
Cô ta tuyệt đối sẽ không thể bởi vì mấy lời nói bâng quơ này mà rối loạn đầu trận tuyến được!
Nhưng đến khi cô ta nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Chi Tang thì sắc mặt bình tĩnh kia đã hoàn toàn không thể duy trì được nữa.
Người phụ nữ kia lắp bắp, lắc đầu nguầy nguậy nói:
“Tôi, tôi không biết cô đang nói chuyện gì. Cô đừng tưởng rằng bản thân là cảnh sát thì có thể nói năng lung tung như vậy. Tôi… Tôi không biết chuyện gì hết, tôi muốn mời luật sư!”
Cố Chi Tang dùng ngón tay trắng nõn của mình chống lên má, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mái tóc đen nhánh, mềm mại như thác nước của cô đang xõa tung trên bờ vai, trên người còn mặc một bộ quần áo dân tộc màu xanh đen. Hoa văn màu bạc trên quần áo và màu xanh của vải càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.