Vụ án mạng này được phát hiện là do một số ngư dân ở gần đó. Bọn họ đang nuôi trồng thủy hải sản trong hồ và thường đi thuyền ra đó thu hoạch tôm, cá nên đã phát hiện ra điều khác thường.
Đa số cá, tôm mà bọn họ vớt lên từ trong “hồ Thần Nữ” đều có tinh thần uể oải, có một số ít còn thoi thóp sắp chết, trên thân cá còn có một chất nhầy khá tanh hôi. Sau khi nấu chín những con cá, con tôm này thì lại có một mùi chua chua quái dị.
Lúc đi thuyền trên hồ thì những ngư dân này cũng thường xuyên ngửi thấy mùi hương kỳ lạ từ những cơn gió thổi qua.
Vào khoảng thời gian kia, nước trong hồ cũng có một chút mùi tanh nhẹ.
Các ngư dân còn tưởng rằng có một số người có tâm tư bất chính, muốn trả thù xã hội đã ném chất độc vào trong hồ nên trong lòng bọn họ còn cực kỳ sốt ruột.
Đúng lúc này, đội tàu chịu trách nhiệm trục vớt những thứ chìm dưới đáy hồ đã vớt được một số thứ khiến các ngư dân càng nghi ngờ hơn.
Bởi vì “hồ Thần Nữ” là hồ nước ngọt lớn nhất trong khu vực này, được chia thành thượng nguồn và hạ nguồn.
Vào đầu mùa hè, mọi người sẽ đi lên thượng nguồn lấy nước mát nhiều hơn nên sẽ có một số chất thải và chai nhựa bị cuốn xuống dưới. Một phần sẽ dạt vào bờ hồ, nhưng cũng có một số rác rưởi sẽ chìm dưới đáy hồ, sau khi phân hủy sẽ gây ra ô nhiễm nguồn nước.
Do đó, đội tàu trục vớt chính là một nhóm người chuyên vớt rác rưởi trong lòng hồ mỗi ngày.
Ngày hôm đó, những thứ được đội tàu này vớt lên có mùi cực kỳ tanh hôi, như mùi của thịt bị thối rữa và đang phân hủy vậy. Mùi này nồng nặc đến mức khiến cho những thành viên đội tàu tiếp xúc quanh năm với rác rưởi cũng không thể chịu nổi.
Một số thành viên trong đội tàu đã mặc quần áo lao động, đi ủng cao su, đeo bao tay cao su và thực hiện việc phân loại đống rác rưởi vừa được vớt lên.
Một người trong số họ đã liên tục cảm thấy buồn nôn: “Mẹ nó, rốt cuộc là thứ gì mà lại hôi thối như vậy chứ? Mùi còn kinh hơn cả xác tôm cá bị thối rữa!”
Anh ta đang làu bàu oán giận thì tay lại chạm đến một thứ gì đó mềm mại nhưng cũng hơi cứng. Vừa cúi đầu xuống nhìn thử thì mùi hôi thối ngút trời đã ập thẳng vào mặt khiến anh ta váng đầu hoa mắt.
Chờ đến khi anh ta nhìn rõ ràng được thứ kia là gì thì đã bị dọa đến mức hét toáng lên, phủi tay nhảy ra chỗ khác: “Người, ngón tay của con người?!”
Vật có mùi hôi thối kia là một đoạn ngón tay.
Phần xương cốt màu trắng đã hơi lộ ra từ những kẽ hở, phần thịt xung quanh cũng bị cá tôm trong hồ gặm nhấm nên nhìn hơi nham nhở. Phần thịt còn dính ở xương cốt đã bị ngâm trong nước hồ lâu ngày nên đang bốc lên một mùi tanh hôi.
Do quá hoảng sợ, vị thuyền viên của đội trục vớt đã siết chặt lấy đoạn xương ngón tay đó khiến cho phần kia hơi bị biến dạng.
Ngay sau đó, các thành viên trong đội trục vớt đã bới ra được một đôi giày và một ví tiền trong đống rác rưởi vừa được vớt lên.
Giày là loại giày vải trắng của phụ nữ, trên bề mặt có một khoảng lớn sẫm màu như bị thứ gì đó rơi vào. Dù nhìn từ góc nào thì cũng thấy giống như…
Vết máu đã phai màu do bị ngâm quá lâu trong hồ nước.
Đến lúc này, mọi người trong đội tàu trục vớt mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng báo cảnh sát.
Sau khi kiểm tra, cảnh sát đã xác nhận đoạn xương ngón tay kia quả thật là xương người và vết bẩn trên giày cũng đúng là máu.
Điều này chứng tỏ, rất có thể đã có một cô gái bị giết và bị ném xác vào trong “hồ Thần Nữ”.
Từ trong ngăn phụ của ví tiền, cảnh sát đã phát hiện ra một bức ảnh bị ngâm nước đến nhăn nheo, không thể nhìn rõ chi tiết cụ thể. Trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ của bên cảnh sát thì bức ảnh mới được hồi phục và trên đó là hình ảnh của một cặp mẹ con.
Người mẹ khoảng hơn 20 tuổi, trông rất trẻ, có ngoại hình xinh đẹp tuyệt trần và đang nở một nụ cười tỏa nắng. Đứa con của cô ấy mới chỉ năm, sáu tuổi, đang được cô ấy ôm vào trong lòng.
Thông qua đối chiếu thông tin thì cảnh sát cuối cùng đã khoanh vùng danh tính của cô gái ở một ngôi làng trong cùng tỉnh thành và đã xác nhận được thân phận chính xác.
Nhân viên Linh Tổ nhìn vào thông tin điều tra vừa được gửi đến điện thoại rồi đọc lên:
“Người chết là Lưu Mỗ Hân, năm nay 36 tuổi, không phải là người địa phương. Cô ấy kết hôn rồi theo chồng định cư ở thôn Tân Tuyền trực thuộc thành phố này, có một đứa con trai mười lăm tuổi, đang học lớp 12 ở một trường nội trú trong thành phố.”
“Bức ảnh kia được chụp vào thời điểm cô ấy và đứa con còn rất trẻ.”
Sau khi điều tra, cảnh sát đã phát hiện người phụ nữ bị sát hại khá nổi tiếng trong thôn nhưng lại nổi vì thanh danh không được tốt lắm.
Trường nội trú mà con trai của cô ấy đang theo học cho học sinh nghỉ một lần một tháng. Chồng của cô ấy thì làm công nhân xây dựng ở một công trường trên thành phố, khoảng một tuần mới trở về thôn một lần. Bình thường, trong nhà chỉ có một mình cô ấy.
Cô ấy thường xuyên đi bày quán ở chợ đêm trong thành phố vào chiều tối muộn, bán một số thứ như kẹp tóc, dây buộc tóc để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.