Bởi vì nạn nhân có ngoại hình xinh đẹp tuyệt trần, tính tình cũng mềm mại, lại thường xuyên đi đi về về một mình nên có người trong thôn đã từng nhìn thấy có vài người đàn ông cũng bày hàng bán ở chợ đêm nói chuyện đôi câu với cô ấy, hoặc là giúp đỡ cô ấy vài chuyện.
Do đó, trong thôn bắt đầu lan truyền một vài tin đồn.
Có người nói rằng từng nhìn thấy cô ấy dây dưa mập mờ với một số người đàn ông, đã ngoại tình với người khác.
Điều này khiến cho một số tên du thủ du thực không đàng hoàng trong thôn thường xuyên đùa giỡn dung tục với người đã chết.
Theo lời kể của người hàng xóm sống gần nhà nạn nhân thì hai ngày trước, vào ban đêm, ông ấy đã mơ hồ nghe thấy một số tiếng động và tiếng tranh cãi phát ra từ nhà của người quá cố.
Bởi vì nhà của nạn nhân là căn nhà ở góc trong cùng, cách nhà của ông ấy một con đường nhỏ nên ông ấy không thể nghe thấy rõ ràng âm thanh kia.
Cũng do tò mò nên người hàng xóm này đã kéo cửa ra, lén nhìn thử thì phát hiện bóng lưng của một người đàn ông đang hoảng loạn, chạy trối chết ra khỏi sân nhà của người quá cố.
Ông ấy biết bóng lưng đó, là một tên côn đồ trong thôn Tân Tuyền, mỗi ngày chỉ ăn chơi lêu lổng, hết ăn lại nằm.
Vài ngày sau, người hàng xóm kia không thấy nạn nhân đi ra ngoài, cũng không mở cửa. Bởi vì cũng có một chút lo lắng nên ông ấy còn gõ cổng ngoài và gọi hai tiếng nhưng phát hiện ra ngoài cổng đã bị khóa rồi.
Khi ông ấy đang gọi thì bị một số người lắm mồm trong thôn đi qua nghe thấy, còn nhìn ông ấy với vẻ mặt trêu chọc: “Ôi, ông gọi cô ta làm gì thế? Quan hệ của hai người thân thiết lắm à?”
Vì tị hiềm nên người hàng xóm kia cũng không quan tâm thêm nữa.
Lúc cảnh sát tìm đến nhà của nạn nhân, phá khóa vào nhà thì đã phát hiện ra trong sân vẫn còn một mùi nhàn nhạt của chất tẩy rửa.
Sau khi kiểm tra dấu vết ở hiện trường, may mắn thay, cảnh sát đã phát hiện ra một số vết máu khô còn sót lại ở khe cửa.
Từ đó, bọn họ đã có thể xác định, Lưu Mỗ Hân đã bị sát hại.
Theo lời khai của người hàng xóm, cảnh sát lập tức tìm đến căn nhà tạm bợ của người đàn ông lén lút chạy ra từ sân nhà của nạn nhân vào đêm hôm đó. Tuy nhiên, khi đến nơi, bọn họ mới phát hiện người kia đã chạy trốn từ lâu rồi.
Trong quá trình truy nã hung thủ, bọn họ cũng đã liên lạc với người chồng đi làm ở công trường trong thành phố của nạn nhân, thông báo cho anh ta chuyện này và tiếp tục yêu cầu đôi tàu trục vớt tìm kiếm thi thể của Lưu Mỗ Hân.
Dựa vào những lời truyền miệng của mọi người trong thôn như một số dân làng đã từng nhiều lần bắt gặp tên côn đồ đang trốn chạy kia đi theo phía sau, đối xử cực kỳ ân cần với người quá cố. Vì vậy, mấy tin đồn xấu mới lan truyền khắp thôn xóm như thế.
Rất nhiều người nghĩ rằng nạn nhân và tên côn đồ này có dan díu với nhau. Sau khi xảy ra vụ án này thì bọn họ lại càng nói chuyện hùng hồn hơn, như thể đã tận mắt chứng kiến vậy.
Ba ngày sau, cảnh sát đã bắt được tên côn đồ họ Triệu đang trốn chạy sang thành phố Lâm. Người này đang trốn trong quán internet để cố gắng trốn tránh sự truy nã của cảnh sát.
Sau khi bị bắt giữ, tên họ Triệu kia đã thú nhận tất cả hành vi của mình, thừa nhận là hung thủ giết chết nạn nhân Lưu Mỗ Hân.
Họ Triệu đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt xanh xao nói:
“Tôi và người phụ nữ kia có quan hệ tình nhân. Chồng của cô ta thường xuyên đi làm bên ngoài không hay về nhà, vừa uống rượu vào thì tính tình sẽ rất chó má, thường xuyên đánh chửi cô ta.”
“Mấy người cứ hỏi một vòng quanh thôn là biết, không ai thích qua lại với nhà cô ta cả! Tuy rằng lão Triệu tôi đây không có tiền cũng không có việc làm nhưng ngoại hình của tôi không tệ mà, còn biết dỗ dành người.”
“Mấy góa phụ và phụ nữ có chồng ở khu vực lân cận thôn này đều nói rằng mồm miệng của tôi lưu loát, nói chuyện dễ nghe. Cứ thường xuyên qua lại như vậy thì hai chúng tôi đã trở thành mối quan hệ như thế thôi.”
Cảnh sát hỏi: “Vậy vì sao anh lại sát hại cô ấy?”
Họ Triệu nói: “Cô ta đòi tiền tôi, bắt tôi phải mua trang sức và quà tặng cho cô ta. Lão Triệu tôi đây vẫn còn chút vận may ở con đường cờ bạc, kiếm được mấy đồng đều mẹ nó, dùng để mua đồ cho cô ta.”
“Vậy mà cô ta còn không thỏa mãn, muốn ép tôi vào đường cùng!”
“Cô ta nói rằng không thể chịu đựng được người chồng có tính tình nóng nảy kia, cũng không muốn trở thành một góa phụ sống lẻ loi một mình. Cho nên, cô ta muốn công khai chuyện của chúng tôi và ly hôn với người chồng kia.”
“Các anh cảnh sát, các anh nghĩ rằng tôi có thể đồng ý được sao? Nếu làm như vậy thì chồng của cô ta sẽ liều mạng với tôi mất?!”
Cảnh sát: “Sau đó thì sao?”
Họ Triệu lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Sau đó, tôi mới biết được người đàn bà thối tha này luôn ngấm ngầm bẫy tôi! Cô ta đã lén lút ghi âm lại mọi chuyện giữa chúng tôi rồi dùng nó làm bằng chứng.”
“Cô ta còn nói rằng nếu tôi không cho cô ta tiền, không giúp cô ta ly hôn thì sẽ dùng bản ghi âm kia đi kiện tôi đã cưỡng ép cô ta!”
“Trời đất chứng giám cho tôi, các anh cảnh sát ơi, chuyện giữa hai chúng tôi thật sự là người tình ta nguyện mà. Nếu không phải do cô ta không chịu nổi cô đơn tịch mịch, cố ý thông đồng với tôi và bây giờ còn dồn tôi vào bước đường cùng thì tôi cũng sẽ không phẫn nộ đến mất lý trí, nhỡ tay…”