Tuy nhiên thành viên đội tàu cũng rất sợ hãi.
Thầy pháp cũng nói rằng Lưu Mỗ Hân kia bây giờ đã biến thành Lệ Quỷ, có oán khí vô cùng nồng đậm. Lúc này bọn họ phải lặn sâu xuống như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đúng là kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất cũng chẳng hay!
Sau khi giằng co một thời gian thì có một vị đại sư đang ngao du đi ngang qua nơi này và nghe nói về vụ án của Lưu Mỗ Hân.
Ông ta nói rằng có thể giúp giải quyết vấn đề trong hồ nhưng tất cả mọi bố trí và sắp xếp đều phải nghe theo lời ông ta.
Vị đại sư kia đã dựng một dàn tế ở giữa hồ. Sau khi pháp sự làm xong thì thi thể của Lưu Mỗ Hân quả thật đã nổi lên. Thi thể kia đã sưng phù, bốc mùi hôi thối tận trời.
Sau đầu của cô ấy có vết thương hở nên cá tôm đã bắt đầu rỉa từ chỗ đó, ăn sạch gần nửa khuôn mặt. Chỉ còn nửa mặt bên kia tái nhợt, tím tái, nhìn vô cùng kinh dị.
Phần thắt lưng vẫn còn buộc dây thừng dùng để trói thi thể của cô ấy vào tảng đá. Dây thừng siết chặt đến mức đã lằn một dấu vết khá sâu trên da thịt phần bụng.
Sau khi thi thể được vớt lên trên bờ thì vị đại sư kia đã nói rằng oán khí của thi thể này quá nồng đậm, nếu chỉ chôn cất dưới đất bình thường thì không thể áp chế được oán khí.
Nếu chôn dưới đất thì thi khí và oán khí của thi thể này sẽ lan tràn trong địa chất, giống như việc lan rộng trong hồ vậy. Nó sẽ gây ra ảnh hưởng đến môi trường của toàn bộ thành phố.
Do đó, trước hết phải làm pháp sự ba ngày, đóng “Đinh Trấn Hồn” vào thi thể rồi dán bùa lên quan tài trước khi chôn cất.
Nghe vị đại sư kia nói xong thì người dân xung quanh đều luống cuống, chồng của Lưu Mỗ Hân cũng đồng ý thực hiện việc này.
Cuối cùng, vị đại sư kia đã làm pháp sự trong ba ngày liên tục rồi mới để cho mọi người chôn cất thi thể của Lưu Mỗ Hân vào quan tài.
Vị đại sư kia còn nói, oán khí trong thi thể đã khuếch tán ra nguồn nước trong hồ nên phải thanh lọc lại nước. Cho nên, ông ta đã yêu cầu cử người đắp bùn đất ở mái đình giữa hồ, trồng rất nhiều bèo và hoa sen cùng các loại thực vật thủy sinh khác.
Theo như lời nói của vị đại sư kia thì những loại thực vật thủy sinh được trồng đó đều là thực vật thân rỗng, có thể hấp thụ oán khí trong hồ.
Quả thật, chẳng bao lâu sau khi hoàn thành thảm thực vật kia, mùi hôi thối trong hồ đã dần dần biến mất, khi vớt cá tôm trong hồ lên thì cũng không còn mùi hôi như trước nữa.
Tất cả mọi thứ đã khôi phục trạng thái bình thường và chuyện này cũng dần dần bị lãng quên.
Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình của vụ án sát hại Lưu Mỗ Hân thì Cố Chi Tang đã cười lạnh một tiếng:
“Người kia quả thật đã cải thiện được oán khí trong {hồ Thần Nữ}. Tuy nhiên không phải ông ta đã thanh lọc oán khí mà là dùng một cách thức khác làm oán khí khuếch tán lên trên mặt đất, thậm chí còn gia tăng tốc độ lan truyền của oán khí.”
“Ông ta có thể thiết lập được trận pháp như này thì tôi cũng không tin ông ta không biết tác dụng của nó. Bây giờ, tôi có một nghi ngờ…”
Ngật Liêu Thiền dò hỏi: “Nghi ngờ gì?”
Cố Chi Tang nói: “Tôi nghi ngờ vị huyền sư kia vốn dĩ không hề chôn cất thi thể của nạn nhân. Sợ rằng trong quan tài đã chôn dưới đất kia chỉ là một quan tài rỗng tuếch mà thôi!”
Nghe vậy, Ngật Liêu Thiền và các nhân viên Linh Tổ khác đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chần chừ nói:
“Chắc hẳn là không thể nào như vậy đâu? Người nọ nếu đã muốn trộm thi thể thì cứ lấy luôn đi là được. Vì sao lại còn phải gióng trống khua chiêng làm pháp sự ba ngày liên tiếp như thế?”
Cố Chi Tang nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói:
“Trước tiên, chúng ta hãy đi gặp tên hung thủ giết người kia đã.”
Ngật Liêu Thiền nghe vậy thì cũng gật đầu rồi nói: “Cô muốn gặp tên họ Triệu kia sao? Chờ tôi sắp xếp một chút đã.”
Trên đường đến trại giam, đoàn người Cố Chi Tang vừa lúc cũng đi ngang qua thôn Tân Tuyền.
Bọn họ nhìn thấy có một số người già đang ngồi dưới tán cây phe phẩy quạt, hóng mát, đánh bài. Ngật Liêu Thiền đã ló đầu ra ngoài từ cửa sổ xe ô tô và cất cao giọng hỏi thăm:
“Các bác trai, bác gái, các bác có biết vụ án giết người vứt xác ở {hồ Thần Nữ} diễn ra vào khoảng mấy tháng trước không?”
Mấy dân làng đang chơi bài, vừa xào bài vừa lớn tiếng trả lời: “Biết chứ, sao có thể không biết được. Nhưng đó là tin tức cũ lắm rồi. Sao mấy người lại hỏi chuyện này làm gì?”
Ngật Liêu Thiền: “Chỉ là chúng tôi đã nghe người ta kể lại đại khái nên có chút tò mò thôi.”