Mấy dân làng nhiệt tình đã kể lại cho bọn họ đầu đuôi câu chuyện một lần nữa. Chỉ là lúc này, câu chuyện được kể lại từ lời của những người dân trong thôn đã được xen lẫn rất nhiều quan điểm cá nhân.
“Bọn tôi trước kia cũng chưa nghĩ đến Tiểu Lưu lại là người như vậy. Sao lại dan díu với tên côn đồ họ Triệu kia chứ? Lại còn lén lút với người ở cùng một thôn như vậy, đúng là không còn chút xấu hổ nào.”
“Mấy người thử nói xem, xảy ra loại chuyện như kia thì còn có thể trách ai được đây? Chẳng phải chỉ có thể trách cô ta không đứng đắn hay sao!”
“Trước kia tôi đã từng nói với mọi người rồi. Cô ta cứ chạy lên thị trấn vào lúc tối mịt, lại còn nói chuyện và cười đùa với mấy thanh niên nam nữa. Lúc đó đã sớm có dấu hiệu rồi mà mấy người không chịu tin tôi…”
Từ lời kể của những dân làng này thì Lưu Mỗ Hân là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng không an phận.
Cô ấy có kết cục như vậy tuy rằng rất đáng thương nhưng cũng không hề vô tội chút nào.
Cố Chi Tang lơ đễnh nghe rồi bỗng nhiên mở miệng nói một câu:
“Chồng của cô ấy thì sao? Không phải có tin đồn rằng tính tình của chồng cô ấy rất kém cỏi à?”
Dân làng nghẹn họng một chút, sau đó nói: “Chồng của cô ta quả thật có hơi lầm lì, sau khi uống say dễ nổi nóng, cũng khá dọa người. Vì vậy, chúng tôi cũng không giao tiếp nhiều với bên nhà đó.”
“Thật ra, lúc trước tôi còn nhìn thấy trên người của Tiểu Lưu có vết thương nữa đấy!”
“Ôi, đàn ông mà, khi động tay động chân lắm lúc sẽ không thể khống chế được nặng nhẹ. Nhưng cho dù chồng của cô ta có sai sót thì cô ta cũng không thể ngoại tình như vậy được!
Bây giờ xảy ra sự việc này khiến cho cha mẹ, anh em và con cái của cô ta biết giấu mặt vào đâu bây giờ. Đứa trẻ kia còn nhỏ tuổi như vậy thì về sau phải trưởng thành như nào đây?
Chỉ cần xuất hiện thì mọi người đều biết thằng bé có một người mẹ bị giết vì ngoại tình… Bây giờ gia đình của bọn họ đã chuyển đi chỗ khác rồi.”
“…”
Cố Chi Tang hơi rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
Sau khi xe của bọn họ chạy đến trại tạm giam thì nhân viên phụ trách tiếp đón đã dẫn bọn họ vào trong, vừa đi vừa nói:
“Tòa án vừa kết thúc phiên tòa sơ thẩm và tuyên án tử hình, nhưng anh ta không chấp nhận, muốn tiếp tục kháng án. Phiên tòa thứ hai sẽ được mở vào ngày kia.”
“Anh ta nói rằng sở dĩ bản thân sẽ ra tay giết người rồi vứt xác là bởi vì đã uống quá nhiều rượu, đây là ngộ sát. Hơn nữa, đối phương cũng có hành vi đe dọa, tống tiền anh ta nên theo lý thì cả hai đều có lỗi…”
“Bây giờ, anh ta đang thuê một luật sư, tóm lại vẫn còn sẽ ầm ĩ một trận nữa.”
“Triệu X đi ra, hai vị cảnh sát này có một số việc muốn hỏi anh.”
Tên họ Triệu kia mặc một bộ trang phục tù nhân, đầu cạo trọc, bị còng tay dẫn đến phòng thẩm vấn. Lúc bước vào, đôi mắt của anh ta lập tức đánh giá qua lại trên người Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ được rằng, người đến thẩm vấn anh ta lại là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. Dù nhìn từ góc độ nào thì anh ta cũng thấy cảnh tượng này không đủ nghiêm túc lắm.
Ngay lập tức, sự lưu manh ăn sâu vào cốt tủy của anh ta lại bộc lộ ra. Họ Triệu kia không hề thấy căng thẳng trước hai người, còn nghiêng đầu bĩu môi, mất kiên nhẫn nói:
“Còn có cái gì muốn hỏi nữa vậy? Tôi đã khai hết quá trình gây án đến tám trăm lần rồi, không còn lời gì mới để nói nữa. Tôi cũng đã nói rồi, tôi nhận tội, tôi thừa nhận đã lỡ tay giết chết cô ta.”
“Nhưng mà, đó cũng là do cô ta đã tráo trở vơ vét nhiều tài sản của tôi, còn uy hiếp sẽ đi tố cáo tôi cưỡng hiếp cô ta. Nếu tôi không có hành động phản kháng thì tôi sẽ trở thành người bị hại đấy!”
Họ Triệu mồm miệng lưu loát: “Hai vị sĩ quan cảnh sát à, hai người nói xem, cô ta như vậy không phải là đang {PUA} tôi như mấy lời trên mạng hay nói sao? Tội của tôi không đáng phải chết mà!”
Trong khi anh ta đang kích động phân bua thì Cố Chi Tang đã tập trung quan sát tướng mạo và cơ thể của anh ta.
Có lẽ bởi vì năm giác quan của cô đặc biệt nhạy bén nên cô có thể ngửi được một mùi nước ở sông hồ nhàn nhạt trên người của tên họ Triệu này.
Nó giống như mùi tanh của cá, tôm không còn tươi nữa.
Ngoài ra, có khi chính bản thân họ Triệu còn chưa nhận ra, trong lúc nói chuyện, anh ta vẫn luôn dùng tay gãi ngứa, thỉnh thoảng gãi phần mu bàn tay, có lúc thì giơ lên gãi phần cổ.
Làn da ở cổ của anh ta đã bị gãi đến mức đỏ ửng, có vết hằn khá rõ ràng.
Lúc này, Cố Chi Tang mới lên tiếng, giọng nói khá bình thản: “Về mặt pháp luật thì quả thật tội của anh không đến mức bị tử hình. Bởi vì anh không hề giết người.”
Nụ cười cà lơ phất phơ của họ Triệu đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau mới lắp bắp cười nói:
“Vị sĩ quan cảnh sát xinh đẹp này, tôi cảm ơn cô đã nói đỡ cho tôi nhưng mà lão Triệu tôi đây có lá gan đảm đương, việc mà tôi đã làm thì tôi sẽ không trốn tránh!”