Cố Chi Tang nâng tay lên, đầu ngón tay chỉ vào phần khoảng không trên đầu anh ta rồi nở một nụ cười:
“Trong Mệnh Cách của anh không có nghiệt lực vì sát hại ai cả, chỉ có âm khí. Điều đó chứng tỏ anh quả thật không hề giết người.”
“Anh chỉ làm một số việc tội ác tày trời, thiếu đạo đức nên bị âm hồn đòi mạng, đêm đêm mất ngủ mà thôi.”
Họ Triệu không thể cười nổi nữa, anh ta đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm, cực kỳ bình tĩnh của Cố Chi Tang rồi bối rối dời tầm mắt đi chỗ khác:
“Tôi không biết cô đang nói gì cả. Cảnh sát mấy người sao còn làm mấy trò giả thần giả quỷ như vậy?”
“Họ Triệu, anh năm nay 43 tuổi, không kết hôn, không có con cái, là một người tên lưu manh độc thân. Nhân duyên duy nhất trong bốn mươi năm cuộc đời của anh đã bị cắt đứt do căn bệnh không tiện nói ra của anh.”
“Căn bệnh kia đã tạo thành nội tâm tư ti một cách cực đoan, và sự chán ghét phụ nữ của anh, khiến lúc bình thường anh rất thích buông lời nhục mạ nữ giới.”
“Khẩu nghiệp trên người anh khá nặng, chứng tỏ ngày thường anh hay nói ẩu nói tả, chửi bậy và nói xấu người khác, không biết ăn năn hối cải.”
Lời nói bình tĩnh của Cố Chi Tang lại khiến cho sắc mặt của họ Triệu kia cực kỳ hoảng hốt. Khuôn mặt của anh ta đỏ bừng, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào cô với sự ngạc nhiên, rõ ràng anh ta không thể tin nổi.
Vẻ mặt của anh ta vặn vẹo: “Con mẹ nó, mày nói chó má gì vậy! Mày mới là đứa có bệnh không tiện nói ra!”
Cố Chi Tang không để ý đến cơn giận dữ của anh ta, tiếp tục nói:
“Cả cuộc đời của anh đều vô cùng thảm hại, thích ăn ngon, lười làm việc nhưng lại tự cho rằng bản thân siêu phàm. Trong túi chẳng mấy khi có đồng nào, vận may cờ bạc cũng không hề tốt như anh đã nói, thậm chí còn thường xuyên thua thảm, bị người đòi nợ truy đuổi, đánh đập.”
“Anh chỉ là một kẻ nghèo túng, sống khốn khổ hơn nửa đời người, ba tháng trước lại bị bỏ tù vì tội giết người.”
“Vậy thì vì sao trong khoảng thời gian gần đây, anh lại có được một khoản tiền bất chính từ trên trời rơi xuống, khiến anh trở thành người giàu có chỉ sau một đêm thế?”
Con ngươi trong mắt của họ Triệu co rụt lại, trong đầu không khỏi hiện ra một số hình ảnh đã được anh ta chôn giấu sâu trong tâm trí.
Bàn tay đang đặt trên đùi của anh ta âm thầm siết chặt, mồ hôi lạnh túa ra, cảm thấy người phụ nữ trẻ đang ngồi trước mặt quả thật là một con quái vật!
Cố Chi Tang chỉ vào cái mũi của tên họ Triệu rồi nói: “Phần {Thọ Thượng} và {Chuẩn Đầu} trên mũi của anh đã thể hiện thuộc tính Kim khá rõ ràng. Điều này chứng tỏ anh bây giờ đang rất giàu có.”
“Nhưng hai bên cánh mũi và khóe miệng của anh lại xuất hiện vết lở loét, khiến lúc anh ăn uống sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn. Điều này chứng minh rằng, số tiền anh vừa có được là một số tiền bất chính. Hơn nữa, anh cũng không chịu nổi, không có phúc hưởng thụ số tiền này.”
“Ngoài ra, trong mấy ngày gần đây, anh thường xuyên thấy khát nước nên uống nước không ngừng, dù chỉ ngồi một chỗ, không làm gì cả nhưng toàn thân lại toát mồ hôi khá nhiều. Cộng thêm việc, làn da của anh bị tróc vảy, khô khốc, ngứa ngáy khó chịu.”
“Tất cả những biểu hiện trên đều đã chứng minh cho việc anh đang bị oán khí của Thủy Quỷ quấn thân.”
Vừa dứt lời, đôi mắt phượng của Cố Chi Tang hơi nheo lại, lộ ra một nụ cười chân thành, thật lòng:
“Chưa nói đến chuyện anh đang bị oán khí quấn thân thì còn có thể trụ được bao lâu. Mà mặc dù không có chuyện âm hồn đến đòi mạng thì bản thân anh cũng sẽ không có phúc hưởng thụ đống tiền tài bất chính kia đâu.”
“Trong Mệnh Cách của anh có một kiếp nạn cực kỳ lớn, đại khái khoảng hai đến ba năm sau, anh sẽ bởi vì {sự cố ngoài ý muốn} mà chết trong tù, vĩnh viễn chôn vùi những chuyện mà bây giờ anh không muốn nói ra, đem theo chúng nó cùng chôn xuống lòng đất.”
Cô càng nói nhiều hơn thì nắm tay của họ Triệu càng run lẩy bẩy.
Cuối cùng, anh ta phải đặt tay mình xuống dưới chân và đè lên thì mới có thể kiềm chế bản thân, khiến cho anh ta không có vẻ hoảng sợ lắm.
Trong đầu anh ta không khỏi thầm nghĩ: “Những lời nói của người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì vậy?”
Chẳng lẽ anh ta sẽ bị người kia giết người diệt khẩu hay sao?
Anh ta không muốn tin tưởng lời nói chia rẽ công khai của Cố Chi Tang, nhưng những biểu hiện mà cô vừa nói ra đều hoàn toàn trùng khớp với tình trạng bây giờ của anh ta!
Mấy ngày nay, lúc tỉnh dậy, anh ta sẽ thấy toàn thân ướt sũng. Hàng ngày, bởi vì đổ quá nhiều mồ hôi nên anh ta đã rất khát và uống nhiều nước. Tuy nhiên, làn da của anh ta vẫn khô ngứa, cực kỳ khó chịu.
Họ Triệu thậm chí còn cảm thấy bản thân như một con cá bị mắc cạn vậy!
Cố Chi Tang giấu đi cảm xúc trong mắt rồi nói: “Họ Triệu, anh còn có cơ hội để suy nghĩ lần cuối cùng.”
“Người phụ nữ kia thật sự là do anh giết sao?”