Cho đến tận giây phút cuối cùng, họ Triệu kia vẫn cắn chặt răng, lựa chọn im lặng không nói: “Tôi không biết cô đang nói gì cả. Xin hỏi hai vị sĩ quan cảnh sát đã hỏi xong chưa? Tôi có thể trở về được rồi chứ?”
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn họ Triệu kia một cái rồi cười châm chọc nói: “Đương nhiên có thể.”
Chỉ là anh ta đã mất đi cơ hội cuối cùng có thể loại bỏ được phần oán khí trên thân thể.
Người không biết ăn năn hối cải thì không xứng đáng được giải thoát.
Đợi đến khi Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền vừa bước chân ra khỏi phòng thẩm vấn thì bên trong đã phát ra một âm thanh chói tai như tiếng bàn ghế bị xô đẩy.
Họ Triệu kia đang lảo đảo ngã quỵ xuống đất, xô ngã bàn ghế bên cạnh và thân thể của anh ta đang không ngừng co giật.
Nhân viên phụ trách ghi chép lời khai vô cùng khiếp sợ, vội vàng đứng dậy đỡ anh ta: “Triệu X, anh làm sao vậy?”
Vị cảnh sát vừa mới kéo cánh tay của họ Triệu thì đã chạm đến một làn da trơn trượt, lạnh lẽo, ướt đẫm mồ hôi.
Vị cảnh sát này cảm thấy bản thân dường như không phải đang chạm vào da người mà là làn da trơn trượt của một con cá. Dưới lớp mồ hôi, anh ấy còn thể chạm đến những vết hằn nhăn nheo trên cánh tay của họ Triệu, có một chút vết sưng sờ vào rất cộm tay.
Nhân viên cảnh sát cúi đầu quan sát nghi phạm họ Triệu thì thấy anh ta đã đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng môi lại khô nứt, miệng há to phát ra âm thanh khàn khàn: “Nước… Khát nước…”
Dù nhìn từ góc độ nào thì cảnh tượng này cũng không phải là hiện tượng sinh lý bình thường.
Thấy vậy, Ngật Liêu Thiền không khỏi cảm thán:
“Nếu ai không biết tình hình mà nhìn thấy anh ta như này thì có khi còn cho rằng Tang Tang đã ra tay với anh ta đấy… Nhưng mà, anh ta thật sự không phải là hung thủ sát hại Lưu Mỗ Hân hay sao?”
Cố Chi Tang nói: “Không phải là anh ta giết người.”
“Khí và linh hồn của những người phạm tội sát sinh rất đặc thù, đặc biệt là những kẻ giết người, không giống như những người giết hại động vật.”
“Trên thân thể của kẻ giết người sẽ thường có một lớp nghiệt lực, khiến cho linh hồn của bọn họ được bao quanh bởi một lớp bụi xám xen lẫn màu đỏ đặc thù. Chỉ cần là huyền sư có năng lực {xem hồn} thì sẽ phân biệt được.”
Nhưng hồn phách của họ Triệu này lại chỉ đục ngầu, không có tình trạng lây nhiễm nghiệt lực. Điều này chứng tỏ người ra tay sát hại nạn nhân không phải là anh ta.
Cố Chi Tang hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có thể nói anh ta là một kẻ thối nát, làm nhiều điều ác nên bị âm hồn trả thù thôi.”
“Cô nhìn bộ dạng lúc này của anh ta mà xem, hiển nhiên là đang bị oán khí ngưng kết thành {Yểm} của Thủy Quỷ quấn lấy rồi. Hơn nữa, oán khí này cực kỳ mạnh mẽ, hơn xa Thủy Quỷ, oán quỷ bình thường.”
Biểu cảm của cô khá nghiêm trọng:
“Điều tôi nghi ngờ là chính xác rồi. Nếu thi thể của Lưu Mỗ Hân thật sự được xử lý như lời của vị huyền sư kia nói, đã được đóng {Đinh Trấn Hồn} và chôn cất vào lòng đất thì oán khí của nó tuyệt đối không có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến người sống như vậy.”
“Cho nên, tôi đang nghi ngờ, thi thể kia vốn dĩ không được chôn cất tử tế mà trái lại, đã bị người kia dùng thủ đoạn nào đó thúc giục oán khí mạnh mẽ hơn.”
Ngật Liêu Thiền có chút đau đầu.
Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng vụ án “Thi thể chìm trong hồ” đã đủ ly kỳ rồi, nhưng bây giờ thi thể của bé trai kia vẫn chưa được tìm thấy mà trong quá trình điều tra, bọn họ lại khám phá ra một loạt vụ án có liên quan.
Sự rắc rối, chồng chéo này càng gây ra khó khăn lớn cho việc truy tìm gốc rễ sự việc.
Đúng lúc này, vị cảnh sát kia đã miễn cưỡng ổn định được tình huống của tên họ Triệu và bước ra khỏi phòng thẩm vấn:
“Cô Cố, chị Thiền, những lời mọi người vừa nói thì chúng tôi đều đã nghe rõ ràng. Từ biểu hiện chột dạ của tên họ Triệu kia thì có vẻ vụ án giết người này thật sự có ẩn tình khác. Lúc đó, không điều tra ra được là do sai lầm của chúng tôi.”
“Chờ đến khi tình huống của anh ta khá hơn thì chúng tôi sẽ triển khai thẩm vấn lại một lần nữa, tranh thủ cạy miệng anh ta để tìm ra điểm đột phá càng sớm càng tốt.”
Cố Chi Tang hơi lắc đầu: “Chưa chắc đã có tác dụng đâu. Tôi có thể cảm nhận được anh ta rất sợ nói ra chuyện này. Nếu không thì vừa rồi, anh ta đã không thà chết cũng không chịu mở miệng như vậy.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Ngật Liêu Thiền hỏi.
Cố Chi Tang nói: “Tôi còn cần đi gặp một người nữa.”
“Ai?”
“Chồng của Lưu Mỗ Hân.”
Nhân viên cảnh sát có chút ngạc nhiên: “Cô Cố nghi ngờ anh ta sao? Quả thật vào thời điểm đầu khi điều tra vụ án, chúng tôi cũng đã từng xem xét khả năng này.”
Dù sao, căn cứ vào những thông tin mà bọn họ đã tra xét được thì cũng xác định chắc chắn rằng người chồng kia của Lưu Mỗ Hân là một người có tính tình lầm lì, quái dị, hay mất bình tĩnh khi uống say.
Đã có rất nhiều dân làng nhìn thấy trên người Lưu Mỗ Hân có vết thương.