Chồng của nạn nhân Lưu Mỗ Hân họ Lương, tên là Lương Hữu Khang.
Hai người đối chiếu với biển số nhà mà bên cảnh sát cung cấp rồi đi đến hành lang tương ứng, tìm được đúng cửa nhà. Khi bọn họ vừa mới đi lên cầu thang thì đã nghe thấy một loạt tiếng oán giận.
Ở cùng tầng với nhà mà Lương Hữu Khang đang thuê, tình cờ có một hộ gia đình bị hỏng đồng hồ điện nên đã gọi nhân viên kỹ thuật của bên quản lý khu nhà ở đến kiểm tra và sửa chữa.
Đồng thời, người này cũng nhỏ giọng oán giận:
“Tôi nói chứ, bên quản lý khu nhà ở khu này rốt cuộc mặc kệ mọi việc đấy à? Cái người mới chuyển đến nhà 403 sắp làm hàng xóm xung quanh như chúng tôi nghẹn chết rồi.”
“Anh nhìn xem, rác rưởi trước cửa nhà anh ta đã sắp chất cao thành núi rồi, đã thối rữa hết cả mà còn chưa chịu vứt đi. Mỗi ngày ruồi nhặng, sâu bọ bò đầy hành lang như này thì có ghê tởm hay không chứ!”
Nhân viên kỹ thuật của bên quản lý lau mồ hôi trên trán, cười ngượng ngùng: “Chúng tôi đã nhắc nhở vài lần rồi, anh ta không chịu lắng nghe chúng tôi…”
“Vậy thì cứ để yên như vậy à? Ông trời ạ, sáng sớm mấy hôm trước khi tôi đi làm thì đã nhìn thấy có một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc không đứng đắn gì hết đi ra từ nhà của anh ta. Buổi tối còn có mấy tiếng động lạ phát ra từ nhà anh ta khiến hàng xóm xung quanh cực kỳ phiền nhiễu.”
“Anh nói xem, như vậy có phải đang gây ảnh hưởng không tốt đến bầu không khí của khu nhà ở hay không? Có phải rất có khả năng anh ta là người xấu hay không?”
Bác gái mặc bộ đồ ngủ nổi giận: “Nếu bên quản lý khu nhà ở mặc kệ thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ báo cảnh sát!”
Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền liếc nhau, địa chỉ trong tay bọn cô cũng viết số nhà là “403”.
Bác gái hàng xóm nhìn thấy hai người các cô bước lên cầu thang nên lập tức dò hỏi: “Hai người tìm ai?”
“Cảnh sát phá án.” Ngật Liêu Thiền lấy ra huy hiệu có khắc ấn chương của sở cảnh sát tỉnh Tương rồi dò hỏi bác gái: “Bác này, bác có thể nói cụ thể thêm về tình huống ở bên … nhà 403 hay không?”
Bác gái sửng sốt: “Vừa rồi tôi còn nói muốn tìm người để quản lý cái người ở nhà 403 đấy, hai cô đến đúng lúc lắm. Có phải đã có hàng xóm báo cảnh sát hay không?”
“Tôi kể cho các cô nghe, nhà 403 này thật sự khiến tôi không thể chịu nổi. Cũng không biết là tên nhà giàu mới nổi này từ chỗ nào chuyển đến khu chúng tôi nữa.”
“Mỗi ngày, anh ta đều ăn mặc như một tên giàu có nhưng phong cách vô cùng quê mùa, còn lén lút dẫn vài cô gái về nhà qua đêm! Mấy người nói xem, người này không phải là loại người tử tế gì đâu?”
Cố Chi Tang không nói gì, nghe bác gái tiếp tục oán giận:
“Hàng ngày cũng không thấy anh ta đi làm, lúc tình cờ gặp ở hành lang thì luôn trong tình trạng say khướt, trên người vô cùng bẩn thỉu! Khi anh ta về nhà đóng cửa lại thì luôn bật âm nhạc cực kỳ lớn.”
“Đúng rồi, tôi còn thường xuyên nghe thấy âm thanh anh ta say khướt rồi mắng chửi người…”
“Trong khu nhà ở chúng tôi còn có học sinh đang đến trường đấy, chuyện này gây ảnh hưởng xấu tới bọn chúng thì biết làm sao? Còn nữa, một người hàng xóm của tôi ở tại nhà 401 có một đứa con gái khoảng hai mươi tuổi. Từ khi người kia chuyển đến đây thì gia đình đó không dám sống ở nhà nữa.”
“Tóm lại, tôi thật sự không chịu đựng nổi người kia nữa!” Bác gái than thở.
Nếu không phải mấy người hàng xóm bọn họ cũng sợ xảy ra xung đột với người thuê nhà mới kia, cũng cảm thấy trạng thái tinh thần của người kia không quá bình thường, sợ sẽ xảy ra chuyện gì thì bọn họ đã sớm không thể nhịn nổi và tìm anh ta để lý luận rồi.
Nhân viên kỹ thuật đang cầm dụng cụ sửa chữa bên quản lý khu nhà ở cũng gật đầu liên tục:
“Còn không phải sao, bên chúng tôi đã liên hệ với chủ nhà cho thuê thì người ta cũng mặc kệ, còn nói rằng người kia đã trả tiền thuê nhà nửa năm rồi…”
“Chúng tôi gặp phải loại hộ gia đình càn quấy như này thì cũng thật sự rất khó xử.”
Từ lời kể của người hàng xóm, Cố Chi Tang có thể cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc của bác gái đó.
Như bác gái kia đã nói, trước cửa nhà Lương Hữu Khang đang chất đống một núi rác, có một số túi rác to đã bị rách, nước bẩn từ bên trong chảy ra đã két lại thành vết bẩn trên mặt đất, hương vị thật sự không thể nói nên lời.
Cô hỏi: “Bác thấy anh ta có vẻ rất giàu có sao?”
Bác gái: “Chắc hẳn là vậy. Trên cổ anh ta đeo một cái vòng vàng to lắm như sợ không có người nhìn thấy ấy, không biết là vàng thật hay giả.”
Bác gái bĩu môi.
Thấy hai cô gái định tiến lên gõ cửa nhà Lương Hữu Khang thì bác gái còn có chút lo lắng: “Hai cô gái trẻ như mấy cô phải cẩn thận một chút đấy!”