Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Chồng Của Lưu Mỗ Hân (2)

Unknown Chương 549: Chồng Của Lưu Mỗ Hân (2)

Bọn họ phải gõ vài cái thì cửa chính của nhà 403 mới mở ra.

Cánh cửa chỉ hé mở một khe nhỏ, một giọng nói khàn khàn, khó nghe truyền ra bên ngoài: “Ai vậy?”

Ngay sau đó, từ khe cửa kia đã tràn ra một mùi hôi nồng nặc, cực kỳ khó ngửi, không khác gì mùi tanh trên người của tên họ Triệu lúc nãy. Tuy nhiên mùi này càng hôi thối hơn, khiến cho người xung quanh cảm thấy buồn nôn.

Ngật Liêu Thiền lại giơ chứng minh thân phận cảnh sát lên rồi lạnh lùng nói: “Chúng tôi là cảnh sát, anh là Lương Hữu Khang, đúng không?”

Người ở bên trong cánh cửa im lặng một lát rồi khá lâu sau mới chậm rãi mở cánh cửa ra to hơn, đứng khuất bóng ở đằng sau:

“Mấy người lại tìm tôi có việc gì vậy? Tôi không phải đã nói rằng tôi không muốn có liên quan gì đến chuyện xử lý về sau của con khốn và tên gian phu kia của cô ta sao?”

“Tôi không muốn biết, cũng không muốn quan tâm! Cho dù tên họ Triệu kia bị bị xử tử hình hay ngồi tù bao nhiêu năm thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi!”

Khi anh ta nói chuyện thì mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, rõ ràng mùi này phát ra từ miệng của anh ta.

Ngật Liêu Thiền nhíu chặt hai hàng lông mày, cố gắng kìm nén sự không thoải mái vì cái mùi kia: “Chúng tôi đến hỏi chuyện khác.”

“…Vào đi.”

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở rộng ra, Cố Chi Tang dẫn đầu đi vào trong.

Sau khi vào phòng, mùi hôi thối kia ở môi trường nhiệt độ ấm trong phòng càng khiến người ngửi khó chịu. Mùi tanh và mùi hôi trộn lẫn với nhau vô cùng nồng nặc.

Tuy nhiên, biểu cảm của Cố Chi Tang vẫn bình thản như thường, không hề thể hiện một chút không khỏe nào.

Căn phòng rất tối, ngoại trừ một chiếc đèn mờ đang thắp sáng le lói thì không còn một chút ánh sáng nào khác.

Trên sàn nhà, khắp nơi đều là túi rác thực phẩm, trên sô pha đang chất đống chăn đệm lộn xộn, có cả quần áo vắt ngổn ngang, trên mặt bàn còn để nguyên bát đũa ăn xong chưa rửa…

Lương Hữu Khang lấy hai cốc nước cho hai người rồi nói:

“Thật sự xin lỗi hai vị cảnh sát, dạo gần đây tâm trạng của tôi không được tốt nên cũng không có thời gian thu dọn. Mọi người thông cảm, tạm chấp nhận ngồi xuống một chút.”

“Mấy người lại có chuyện gì muốn hỏi tôi vậy?”

Ngật Liêu Thiền cầm cốc nước và cố gắng kiềm chế sự buồn nôn của mình.

Bởi vì cô ấy phát hiện ra, cái cốc đang cầm trên tay dường như là cốc từng uống gì đó mà không rửa. Trên miệng cốc còn có một số chất dịch nhầy trong suốt rõ ràng không phải là nước, tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt.

Ngật Liêu Thiền nhìn Cố Chi Tang, môi khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nhất có thể: “Có phải anh ta đã trúng cổ rồi không?”

Nhờ ánh sáng mờ ảo trong phòng, hai người đã quan sát được toàn diện bộ dạng của Lương Hữu Khang lúc này.

Bây giờ, anh ta đã không còn được tính là một người bình thường, khỏe mạnh nữa.

Sắc mặt của người đàn ông trước mặt hơi xanh xao, không biết anh ta đã bao lâu chưa gội đầu, trên tóc có thể nhìn thấy một lớp dầu trơn bóng nhẫy, cả người trầm mặc, chết lặng.

Điều khiến cho Ngật Liêu Thiền cảm thấy đáng lo ngại ngoài mùi hôi thối và bộ dạng bẩn thỉu này là đôi mắt của Lương Hữu Khang mang lại một cảm giác cứng đờ, quỷ dị.

Con ngươi trong mắt anh ta đen kịt, đờ đẫn, tròng mắt trắng đục, nhìn giống như mắt cá chết.

Tình trạng đôi mắt như vậy dường như cũng đã ảnh hưởng đến thị lực của anh ta. Ngật Liêu Thiền âm thầm thử lau tay và nghiêng đầu thì người đàn ông đối diện hoàn toàn không hề chú ý đến hành động của cô ấy.

Ngoài ra, phần cổ và làn da lộ ở bên ngoài quần áo của Lương Hữu Khang, trên mu bàn tay, thậm chí là cả ở trên mặt đều có vài cục thịt màu đỏ, hình dạng khá kỳ quái.

Một đầu thì tách khỏi làn da, một đầu thì dính chặt vào da, liên kết chặt chẽ, nhìn giống như vảy cá vậy.

Đồng thời, Lương Hữu Khang cũng có biểu hiện giống hệt như tên họ Triệu đang ở trong tù.

Vừa mới ngồi xuống, anh ta đã cầm cốc nước bẩn thỉu kia lên và điềm nhiên uống như không, còn dùng bàn tay có móng tay dài, đầy cáu bẩn liên tục gãi ngứa trên da tay và da đầu của mình.

Có một số bụi bẩn bị anh ta gãi xuống và rơi vãi lung tung khắp nơi.

Cố Chi Tang lạnh nhạt nhìn anh ta rồi nói: “Đây là biểu hiện khi bị oán khí của Thủy Quỷ quấn thân, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ biến thành bộ dạng như tên họ Triệu đang ngồi trong nhà lao kia.”

Giọng nói của cô không lớn nên Lương Hữu Khang – người có năm giác quan đã bắt đầu thoái hóa như cá, không thể nghe rõ nội dung lời nói của cô: “Cô nói gì cơ?”


Bình Luận (0)
Comment