Cố Chi Tang cũng đã biết được chủ nhân của đoàn oán khí này là ai.
Đó là người phụ nữ đáng thương, chết oan ức nhưng lại phải cõng trên lưng sự sỉ vả của người đời.
Là người phụ nữ sau khi chết thảm còn bị ném xác vào trong hồ sâu, chịu đựng sự đau đớn vì bị rỉa xác bởi cá tôm trong hồ.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi cảm nhận được đoàn oán khí mạnh mẽ này thì Cố Chi Tang đã không có một chút do dự nào, lập tức dùng hồn lực của mình bao bọc lại.
Một giây sau, toàn thân của cô đã bị túm vào trong hồ nước sâu, cảm nhận áp lực dưới đáy nước khiến lồng ngực nghẹt thở, không thể hít thở bình thường, và sự đau đớn khi bị gặm nhấm máu thịt.
Nếu là một số huyền sư có năng lực kém và sức chịu đựng yếu hơn mà đột nhiên gặp phải sự cộng cảm mãnh liệt cùng những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ như này thì rất có thể sẽ thất bại ngay lập tức, bị thương nặng vì sự phản phệ của âm khí.
Tuy nhiên, Cố Chi Tang không hề nhăn mày một chút nào.
Chẳng bao lâu sau, ảo giác thống khổ này đã tan rã và cô nhìn thấy được rất nhiều điều bị chôn giấu dưới sự oán hận kia.
Cô ấy không gọi là “người phụ nữ không an phận”. không phải là “người vợ của Lưu Hữu Khang”, tên của cô ấy là Lưu Mỗ Hân.
Tuy rằng cuộc sống của cô ấy rất khó khăn, không giàu có, tính tình của chồng cô ấy còn rất quái dị, chỉ cần say rượu là sẽ nổi điên, nhưng cô ấy có một đứa con trai ngoan ngoãn, hiểu biết.
Đó là niềm vui duy nhất của cô ấy trong thế giới tẻ nhạt và đần độn này.
Người chồng thích uống rượu là một công nhân bình thường, tiền lương hàng tháng của anh ta đa phần đều bị anh ta tiêu sạch, gần như không giữ lại chút gì cho cô ấy và con trai.
Mặc dù Lưu Mỗ Hân không có bằng cấp nhưng cô ấy muốn đi ra ngoài làm việc, muốn cung cấp cuộc sống tốt hơn cho đứa con trai cực kỳ tiết kiệm của mình.
Nhưng mỗi lần cô ấy nhắc đến chuyện này thì người chồng kia lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô ấy:
“Sao cô lại sống không an phận như vậy, còn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à?”
Dần dần, cô ấy cũng chỉ dám bày quán bán hàng ở chợ đêm vào những lúc chồng của cô ấy đi vắng.
Nhưng cho dù như vậy thì sự dịu dàng, nhân duyên tốt, thậm chí là ngoại hình được coi là không tồi của Lưu Mỗ Hân cũng là lý do khiến cô ấy trở thành một “người phụ nữ không an phận” trong câu chuyện của dân làng.
Cô ấy chỉ nói nhiều thêm hai câu với một người đàn ông khác và khi cô ấy bị đám côn đồ không biết xấu hổ trong thôn trêu chọc vài lời thì tất cả đều trở thành tội lỗi của cô ấy, là lý do khiến cô ấy bị mọi người chỉ trỏ.
Vì chuyện này, cô ấy đã bị chồng mình đánh đập và chửi bới rất nhiều lần.
Bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy ánh mắt trợn trừng, đỏ au của chồng mình thì trong thâm tâm đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khóc lóc hỏi chồng mình vì sao không nghe cô ấy giải thích.
Tuy nhiên, Lương Hữu Khang vĩnh viễn chỉ biết nói một câu:
“Nếu cô không đi chơi bời bên ngoài thì người trong thôn còn có chuyện để nói như vậy hay sao? Còn không phải là do cô không biết sống an phận hả!”
Cho nên, khi Lưu Mỗ Hân bị người cưỡng hiếp thì cô đã hoàn toàn suy đổ tinh thần.
Cô ấy không hề quen biết gì người đã cưỡng hiếp mình, cũng không hiểu vì sao bản thân lại phải chịu đựng sự đau khổ này.
Lưu Mỗ Hân đã từng kiên quyết muốn báo cảnh sát nhưng người kia đã chụp ảnh của cô và còn uy hiếp:
“Cô có biết tôi có thân phận như thế nào không? Nhà của tôi vừa có tiền lại vừa có thế, là gia đình có máu mặt ở tỉnh Tương đấy. Cô thử đi tố cáo tôi xem? Để tôi nhìn xem cô có thể kiện được không, để xem có luật sư nào dám nhận vụ của cô và cho cô xuất hiện trên tòa án đây.”
“Ai sẽ tin tưởng một người đàn ông thành công trong sự nghiệp và giàu có như tôi lại đi ép buộc một người phụ nữ nông thôn như cô chứ? Ai sẽ tin cô đây?”
Người nọ cười khinh thường: “Con trai của cô còn đang học tại trường trung học XX, phải không? Người chồng vô dụng của cô đang làm nghề vác gạch tại công trường xây dựng thì một tháng có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ?”
“Cô cứ ngoan ngoãn nghe lời thì sau này tôi sẽ cho cô ăn ngon uống tốt. Nhưng nếu cô muốn lấy trứng chọi đá, thì tôi chỉ dùng một ngón út cũng có thể nghiền nát toàn bộ gia đình của cô đấy.”
Lưu Mỗ Hân lúc này mới biết được, tất cả tai bay vạ gió mà cô ấy gặp phải đều là do tên côn đồ họ Triệu cùng thôn gây ra.
Tên họ Triệu kia nghiện bài bạc, nhưng kỹ thuật và vận may lại quá yếu kém, thiếu nợ tên cầm thú đã xâm phạm cô ấy rất nhiều tiền.
Bởi vì biết được tên cầm thú này có một số sở thích đặc biệt cho nên tên họ Triệu kia đã giúp anh ta tìm kiếm con mồi để trả nợ. Cuối cùng, tên họ Triệu kia đã chuyển mục tiêu đến cô ấy.