Khi hai người kia nghênh ngang rời đi thì còn nở một nụ cười khinh thường khiến cô ấy vô cùng buồn nôn:
“Ai bảo danh tiếng của cô ở trong thôn không tốt như vậy chứ.”
Lưu Mỗ Hân rất thống khổ, cô ấy về nhà với tâm trạng muốn kéo cả hai người kia cùng chết thì vừa lúc gặp được Lương Hữu Khang đi làm về, nên trong lòng cô ấy đã sinh ra một ít hy vọng.
Lưu Mỗ Hân hy vọng chồng mình có thể cùng cô ấy đi đến đồn cảnh sát để báo án. Nhưng cô ấy chưa kịp mở miệng thì đã bị Lương Hữu Khang quở trách, nói rằng cô ấy lại đi ra ngoài “chơi bời”.
Vào lúc ăn cơm, Lưu Mỗ Hân còn cố ý nhắc đến một số người phụ nữ đáng thương bị cưỡng hiếp thì Lương Hữu Khang lại lạnh lùng nói:
“Tất cả bọn họ đã bị vấy bẩn rồi mà sao còn không biết xấu hổ tiếp tục mặt dày mày dạn sống trên đời vậy. Nếu tôi là mấy người phụ nữ đó thì đã xấu hổ tự tử rồi.”
Vào khoảnh khắc đó, trái tim của Lưu Mỗ Hân đã hoàn toàn rét lạnh. Cô ấy nuốt tất cả lời muốn nói vào trong bụng và nhận ra rằng, trên thế giới này, người duy nhất có thể cứu cô ấy chỉ còn bản thân cô ấy mà thôi.
Ảnh chụp của cô ấy vẫn còn đang nằm trong tay của tên súc sinh kia, cũng biết rằng gia đình của anh ta thực sự khá có quyền lực ở địa phương. Cô ấy không sợ hãi cái chết nhưng lại lo rằng đứa con trai mới chỉ học cấp ba của cô ấy sẽ bị liên lụy.
Sau nhiều ngày suy nghĩ thì cuối cùng, cô ấy đã lựa chọn không báo cảnh sát.
Cô ấy giả vờ uất ức chịu đựng vì lợi ích của gia đình. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô ấy đã yếu đuối chấp nhận sự sỉ nhục của hai tên cầm thú kia và cũng nhận tiền tài từ bọn họ.
Nhưng trên thực tế, cô ấy đã bí mật lắp đặt thiết bị ghi âm ở đầu giường, quay video và lưu giữ lại tất cả hình ảnh, từ lời nói đến khuôn mặt của đám người kia khi đe dọa và cưỡng bức cô ấy.
Lưu Mỗ Hân còn cất giấu đống đồ trang sức mà đối phương tặng để sau này làm bằng chứng tố cáo.
Tuy nhiên, cô ấy đã quên mất rằng, lời đồn đại cũng sẽ hại chết người.
Bởi vì tên họ Triệu ghê tởm kia luôn quanh quẩn ở gần nhà cô ấy nên lời đồn đại trong thôn càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng khó nghe hơn.
Cuối cùng, một đồng nghiệp cùng làm ở công trường với Lương Hữu Khang đã uống quá nhiều và chê cười thẳng mặt anh ta trước toàn bộ công nhân ở đó.
Người kia nói rằng vợ của Lương Hữu Khang đã cắm sừng anh ta, lén lút gặp gỡ người khác ở nhà sau lưng anh ta, toàn bộ thôn xóm đều biết anh ta là tên coi tiền như rác, không biết quản vợ.
Lương Hữu Khang bị chọc tức và xông vào đánh nhau với người kia, cuối cùng đã được các công nhân khác khuyên nhủ tách hai người ra:
“Được rồi, được rồi, anh ta chỉ đùa một chút thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa, tất cả đi ngủ sớm một chút đi.”
Đêm hôm đó, giữa tiếng ngáy của đám đồng nghiệp, Lương Hữu Khang tức giận và ảo não đến mức khó có thể ngủ nổi. Cuối cùng, anh ta đã tranh thủ trời còn tối và các đồng nghiệp đều đã ngủ, suốt đêm về nhà một chuyến.
Kết quả, anh ta đã gặp phải cảnh tượng khó quên trong nhà.
Tên súc sinh đang ép buộc Lưu Mỗ Hân bị bắt tại trận nên hoảng sợ đến mức mặt mày xanh mét, không kịp điều chỉnh lại quần áo đã hoảng hốt bỏ chạy.
Lương Hữu Khang đang bừng bừng lửa giận cũng đã nhận ra thân phận của người kia. Bởi vì sợ hãi quyền thế của đối phương nên anh ta lại một lần nữa trở thành rùa đen rút đầu, chỉ biết trơ mắt nhìn người kia bỏ chạy.
Cơn thịnh nộ không thể trút ra của anh ta cuối cùng đều tập trung vào người vợ của mình. Anh ta bỏ ngoài tai lời giải thích và cầu xin của cô ấy, liên tục đánh đập, đấm đá.
Mặc dù Lưu Mỗ Hân đã lấy điện thoại ra, mở ra ghi âm cũng như video được lưu giữ để giải thích cho bản thân nhưng Lương Hữu Khang vẫn cảm thấy chuyện này là lỗi của cô ấy, là do cô ấy không biết xấu hổ.
Tên côn đồ họ Triệu nhìn thấy hai nắm đấm điên cuồng của Lưu Hữu Khang đã đánh vợ mình đến đổ máu thì anh ta sao còn dám ở lại nữa, cũng vội vàng chạy trốn.
Kết quả, lúc chạy ra ngoài, bởi vì tinh thần quá hoảng loạn nên anh ta đã gây ra một số tiếng động khiến cho người hàng xóm tò mò nhìn thấy bóng lưng.
Cuối cùng, âm thanh cầu xin trong phòng càng ngày càng yếu hơn, và đồ vật trong tay Lương Hữu Khang đã từ chiếc ghế vỡ nát biến thành một cây búa nhuộm đẫm máu.
Đôi mắt của Lưu Mỗ Hân trợn trừng, trắng dã, ngã xuống vũng máu.