Đến tận lúc chết đi, cô ấy vẫn không thể hiểu được, vì sao bản thân là người bị hại, là nạn nhân mà lại phải chịu kết cục đáng buồn này.
Hồn phách của cô ấy bởi vì sự oán hận ngập trời đối với ba người đàn ông nên đã biến thành quỷ hồn, ở lại trần gian và luôn đi theo Lương Hữu Khang.
Sau khi Lương Hữu Khang tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đã giết người thì anh ta cũng vô cùng hoảng hốt.
Tuy nhiên, anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại, dùng chất tẩy rửa trong nhà để xóa sạch hiện trường gây án, sau đó tìm thứ gì đó bọc thi thể của vợ mình lại và đi tìm tên côn đồ họ Triệu.
Tên họ Triệu đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn chạy thì nhìn thấy Lương Hữu Khang toàn thân đầy máu, đứng chặn trước cửa nhà mình nên còn tưởng rằng anh ta muốn đến giết mình.
Tên họ Triệu kia sợ đến mức run rẩy cả người, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lương Hữu Khang lấy ra video bằng chứng trong điện thoại di động của Lưu Mỗ Hân, nhưng anh ta không dự định cầm những thứ này đi báo cảnh sát, khiếu nại đòi công bằng cho người vợ của mình mà là dùng chúng để uy hiếp tên côn đồ họ Triệu xử lý thi thể giúp anh ta.
Anh ta giận dữ nói:
“Tất cả mọi người đều là hung thủ, nếu tôi không có kết cục tốt thì tôi sẽ kéo tất cả chôn cùng luôn.”
Rơi vào đường cùng, hơn nữa tên côn đồ họ Triệu kia cũng cực kỳ sợ hãi Lương Hữu Khang sẽ ra tay với mình nên đã tham gia vào chuyện xử lý thi thể. Anh ta đã trói thi thể vào đá, lái thuyền ném xác và lén lút dọn sạch hiện trường.
Vào rạng sáng cùng ngày, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lương Hữu Khang đã bình tĩnh thức trắng cả đêm trở về công trường.
Không có ai phát hiện ra anh ta vừa đi ra ngoài rồi lại trở về cả.
Sau một ngày làm việc, Lương Hữu Khang lại cầm video và ghi âm đến tìm một tên súc sinh khác:
“Nếu cảnh sát phát hiện ra chuyện này thì anh phải nghĩ cách giúp tôi thoát khỏi tình nghi. Nếu không, tôi sẽ dùng những bằng chứng này để tố cáo anh.”
“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có quyền, không có thế mà thôi. Nhưng anh thì khác, anh có một công việc thể diện, còn có vợ, có con, có người trong nhà còn đang làm quan chức nữa. Cùng lắm thì tất cả mọi người chết cùng nhau vậy!”
Đối phương cũng không ngờ được rằng, Lưu Mỗ Hân lại lén lút lưu giữ chứng cứ như vậy.
Anh ta biết rõ đạo lý người đầu trọc không sợ bị nắm tóc, là vua cũng sẽ thua thằng liều nên cuối cùng, anh ta đã cho Lương Hữu Khang rất nhiều “tiền bồi thường”.
Lúc sau, anh ta đã chuyển mục tiêu đến tên họ Triệu, cưỡng ép tên côn đồ kia phải gánh tội thay.
Anh ta hứa hẹn rằng sẽ tìm cho tên họ Triệu một luật sư giỏi nhất, giúp tên đó sẽ không bị tòa phán tội tử hình. Sau đó, anh ta sẽ vận dụng mối quan hệ của mình để giúp tên đó chỉ cần ngồi tù mười năm là có thể ra ngoài.
Đến lúc đó, cả gia đình anh ta sẽ vô cùng biết ơn họ Triệu, sẽ giúp tên đó tìm công việc, cưới vợ, chăm sóc anh ta cả nửa đời sau.
Họ Triệu không có máu tàn nhẫn như Lương Hữu Khang, cũng không có tiền có thế như tên chủ mưu kia nên anh ta cũng biết rằng, nếu bản thân không đồng ý thì sẽ không còn tiếp tục sống yên ổn được nữa.
Rơi vào bước đường cùng, anh ta chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này, ngay trong hôm đó đã lập tức chạy ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió.
Mà Lưu Mỗ Hân đã biến thành oan hồn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lương Hữu Khang, nhìn thấy người chồng của mình – hung thủ đã giết mình, thực hiện một giao dịch với tên cầm thú kia.
Anh ta đã dùng số bằng chứng mà cô ấy đã liều mạng mới có được để đổi lấy một khoản tiền xa xỉ, bẩn thỉu.
Thi thể của cô ấy bị dìm xuống đáy hồ, không ai phát hiện được nữa, hồn phách của cô ấy cũng không có phút giây nào được yên ổn do bị cá tôm trong hồ gặm nhấm máu thịt.
Nhưng ba tên súc sinh này lại có thể sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí mấy tên đó còn luôn miệng nhục mạ, chửi bới cô ấy.
Lưu Mỗ Hân rất hận.
Cô ấy hận không thể ăn tươi nuốt sống đám người kia!
Oán niệm mạnh mẽ đã khiến cho thi thể của cô ấy biến đổi, cuồn cuộn khuếch tán oán khí ra ngoài, gây ra ảnh hưởng đến chất lượng nước trong hồ và cá tôm bên trong…
Cố Chi Tang đột nhiên mở to hai mắt.
Bởi vì trong lòng cô còn sót lại cảm xúc oán hận của Lưu Mỗ Hân sau khi cộng cảm nên năm đầu ngón tay của cô gần như muốn bóp nát đầu của Lương Hữu Khang.
Nhìn thấy đôi mắt của Lương Hữu Khang đột ngột lồi to, tơ máu trong mắt hiện lên rất rõ, gương mặt vặn vẹo, cổ họng chỉ phát ra được một số âm thanh “hổn hển” thì Ngật Liêu Thiền cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.
Cô vươn tay mạnh mẽ cắt đứt thuật “Sưu Hồn” của Cố Chi Tang: “Tang Tang, dừng lại đi! Còn tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ chết đấy!”
Cố Chi Tang hơi rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới bình ổn sự tức giận trong lòng:
“Bọn họ đáng chết.”