Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 555 - Chương 555: Lưu Mỗ Hân Trả Thù (1)

Unknown Chương 555: Lưu Mỗ Hân Trả Thù (1)

Sau khi bị “Sưu Hồn” thì trạng thái tâm lý vốn dĩ đang trên bờ vực sụp đổ của Lương Hữu Khang đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh ta ôm đầu, run rẩy gào khẽ:

“Đừng, đừng… Tôi sẽ khai hết, tôi sẽ nói hết!”

Sự thống khổ cùng cực khi bị mạnh mẽ xâm lấn hồn phách và tước đoạt ký ức đau đớn hơn nhiều so với những hình phạt thể xác bình thường.

Mãi đến khi Cố Chi Tang buông tay ra thì một khoảng thời gian dài sau đó, sự đau đớn vì bị xé rách hồn phách vẫn khiến toàn thân anh ta run lẩy bẩy, không thể nhấc lên chút kiên trì hay phản kháng nào cả.

Lương Hữu Khang run rẩy thừa nhận toàn bộ sự thật rằng bản thân đã sát hại người vợ Lưu Mỗ Hân của mình.

Những lời thú tội này của anh ta đã được ghi âm lại để làm bằng chứng lật lại vụ án, sẽ là căn cứ để bên tòa án thẩm tra và kết án lại.

Trong quá trình nhận tội, anh ta cũng có một khoảnh khắc do dự và giãy giụa, muốn che giấu một số chi tiết để giảm bớt tội danh của mình.

Nhưng khi bị ánh mắt lạnh nhạt của Cố Chi Tang lướt qua thì sự thống khổ đến mức hận không thể ngất đi khi bị cô “Sưu Hồn” lại ùa về và lập tức phá hủy tâm tư bày trò khôn vặt của anh ta.

Khi Ngật Liêu Thiền hỏi Lương Hữu Khang rằng vì sao lại chuyển nhà đến đây thì anh ta đã run giọng nói:

“Con khốn kia… Sau khi Lưu Mỗ Hân kia chết, vị đại sư đó đã trấn áp hồn phách của cô ta rồi nhưng cô ta vẫn không chịu yên ổn.”

Vào thời điểm ban đầu, Lương Hữu Khang không hề tin tưởng chuyện có ma quỷ trên thế giới này, cũng cười nhạt vào chuyện Lệ Quỷ hiện hồn đòi mạng.

Sau khi thi thể của Lưu Mỗ Hân được vớt lên, bởi vì đã ngâm trong hồ nước vài ngày trời nên thi thể của cô ấy bị sưng phù, bị cá tôm gặm nhấm đến không còn hình dạng con người nữa.

Lúc trước, khi cô ấy giãy giụa thì dưới móng tay đã lưu lại một phần mô da của Lương Hữu Khang nhưng bây giờ cũng đã bị nước hồ cuốn trôi sạch sẽ rồi.

Pháp y bên cảnh sát đã khám xét cẩn thận nhưng không hề phát hiện thêm manh mối nào có ích. Do đó, Lương Hữu Khang đã thành công thoát khỏi hiềm nghi.

Vì vậy, trong lòng anh ta càng thêm không sợ hãi gì nữa.

Khi vị đại sư kia đề nghị làm pháp sự để trấn áp oán khí của người vợ đã khuất thì anh ta cũng không muốn để ý đến lắm.

Nhưng bởi vì mọi người trong thôn cũng như người dân ở khu vực lân cận đều vô cùng tin tưởng lời nói của vị đại sự này và bản thân Lương Hữu Khang cũng có nhu cầu cấp bách cần xây dựng “thanh danh tốt” để rửa sạch hiềm nghi phạm tội của mình.

Cho nên, anh ta đã vui vẻ đồng ý với đề nghị của vị đại sư kia, để đối phương tùy ý làm pháp sự trong ba ngày liên tục tại linh đường của vợ mình.

Vào thời điểm đó, khu vực gần linh đường đều bốc mùi vô cùng hôi thối nên Lương Hữu Khang cũng chỉ đứng ở phía bên ngoài và nhìn vào từ xa.

Anh ta chỉ liếc mắt nhìn thi thể sưng phù, tím tái của Lưu Mỗ Hân được đặt nằm trong quan tài thì đã cảm thấy vừa vô cùng buồn nôn, vừa có chút dọa người nên đã vội vàng rời đi.

Sau đó toàn bộ quá trình đóng nắp quan tài và hạ táng thì anh ta đều không tham gia.

Lúc Lưu Mỗ Hân đã được chôn cất và tên côn đồ họ Triệu đã bị cảnh sát bắt đi thì Lương Hữu Khang cũng cảm thấy bản thân hoàn toàn an toàn nhưng anh ta vẫn không chịu nổi ánh mắt thương hại và chế giễu của dân làng, cũng như những lời thì thầm, bàn tán sau lưng của bọn họ.

Bất kể đi đến nơi nào thì anh ta cũng cảm thấy ánh mắt của mấy dân làng lắm mồm kia không có ý tốt gì cả.

Cuối cùng, anh ta đã cầm “khoản tiền bồi thường” kia và chuyển đến khu vực nội thành, cũng bỏ việc ở công trường, thuê một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách xa hoa.

Sau khi dùng “tiền bán mạng” của vợ mình để ăn chơi đàng điếm vài ngày thì vào một đêm nọ, lúc Lương Hữu Khang uống say khướt ở quán bar và mò mẫm về nhà thì anh ta đột nhiên cảm thấy sau lưng vô cùng lạnh lẽo.

Tại không gian nhỏ hẹp bên trong thang máy, có tiếng kêu ken két, sột soạt vang lên, đèn cũng nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Lương Hữu Khang thầm mắng ban quản lý mấy câu thì đột nhiên, dưới ánh đèn nhấp nháy kia, anh ta nhìn về phía vách tường nhôm bóng loáng ở thang máy và thấy có một bóng dáng mờ ảo đứng sau lưng mình.

Bóng dáng kia trắng toát, mái tóc dài rối bời đen nhánh đang che khuất khuôn mặt.

Lúc này, anh ta đã bị dọa sợ đến tỉnh cả rượu, hai chân nhũn ra.

Bởi vì anh ta nhớ rõ ràng khi bản thân đi vào thang máy thì bên trong không có ai khác, chỉ có một mình anh ta mà thôi.


Bình Luận (0)
Comment