Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 556: Lưu Mỗ Hân Trả Thù (2)

Unknown Chương 556: Lưu Mỗ Hân Trả Thù (2)

Ngay sau đó, anh ta cảm thấy dưới chân ướt sũng, vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy thang máy như bị dìm xuống nước, mọi góc hở ở bốn phương tám hướng đều đang bị nước tràn vào.

Lại ngẩng đầu lên thì bóng dáng kỳ quái trên vách tường thang máy không biết đã ngẩng mặt lên từ lúc nào, rõ ràng hình ảnh kia rất mờ ảo, có chút mông lung nhưng trong mắt của Lương Hữu Khang thì khuôn mặt kia lại cực kỳ rõ ràng, vô cùng đáng sợ!

Dưới mái tóc đen nhánh kia là một khuôn xanh tím, đã bị gặm cắn nham nhở, một nửa đầu trống rỗng, tóc tai ướt đẫm, nhìn như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Một đôi mắt màu đỏ sậm trên khuôn mặt vặn vẹo kia đang tràn ngập oán hận, nhìn chằm chằm vào Lương Hữu Khang.

Anh ta lập tức nhận ra ngay.

Người này là Lưu Mỗ Hân đáng lẽ đã sớm chết rồi!

Đúng lúc này, thang máy đã lên đến tầng nhà anh ta, kêu “ting” một tiếng rồi cửa được mở ra.

Lương Hữu Khang bị dọa đến tè ra quần, phải dùng tay vịn vào tường rồi thất thểu chạy ra ngoài.

Tối hôm đó, anh ta đã tìm kiếm một ít kinh Phật và chú Hộ Mệnh trên mạng rồi lẩm bẩm đọc nhưng đến lúc đi ngủ thì anh ta vẫn nằm mơ thấy Lưu Mỗ Hân đến đòi mạng.

Sau nhiều lần liên tiếp gặp ác mộng như vậy thì tinh thần của Lương Hữu Khang đã vô cùng uể oải, không phấn chấn.

Anh ta đứng ở cửa sổ của tòa nhà cao tầng này, bên ngoài là phong cảnh của “hồ Thần Nữ”. Điều này khiến anh ta hoài nghi rằng, chuyện bản thân vẫn luôn mơ thấy quỷ hồn đến đòi mạng là do anh ta sống quá gần hồ.

Vì vậy, Lương Hữu Khang đã nhanh chóng chuyển đến khu đô thị có vị trí cách “hồ Thần Nữ” xa nhất.

Còn về lý do tại sao anh ta không rời khỏi thành phố này ngay lập tức là bởi vì anh ta đã suy tính cẩn thận.

Án phạt dành cho tên côn đồ họ Triệu còn chưa được phán quyết ngày nào thì anh ta vẫn còn lo lắng ngày đó. Lương Hữu Khang cũng sợ rằng sau khi vợ mình vừa mới qua đời mà anh ta đã rời khỏi thành phố này luôn thì sẽ khiến cho bên cảnh sát nghi ngờ rằng anh ta muốn chạy trốn.

Đến khi chuyển sang khu này một thời gian thì Lương Hữu Khang phát hiện ra, số lần mơ thấy Lưu Mỗ Hân đã giảm bớt nhưng trên thân thể của anh ta lại xuất hiện khá nhiều biến đổi khác thường.

Anh ta thường xuyên khát nước, miệng khô khốc, hay đổ mồ hôi, thân thể suy nhược.

Thị lực và thính giác của anh ta cũng không còn nhanh nhạy như trước, còn hơi sợ ánh sáng. Trên cơ thể của anh ta còn mọc lên một số mụn thịt nhìn như vảy cá, sưng phồng và khá cứng, làn da cũng thường xuyên ngứa ngáy khó chịu…

Có đôi khi anh ta còn ngửi thấy trên cơ thể của mình có mùi hôi như cá ươn, khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

Dường như cơ thể của anh ta đang dần dần thối rữa từ bên trong.

Ban đầu, Lương Hữu Khang còn tưởng rằng đời sống chơi bời không kiềm chế trong thời gian qua đã khiến anh ta bị lây bệnh qua đường tình dục.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta đã ý thức được những biến đổi này không hề thuộc phạm vi bệnh tật thông thường.

Anh ta tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi Lưu Mỗ Hân nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không phải như vậy. Thể xác và tinh thần của anh ta đang càng ngày càng kém cỏi hơn.

Sau mấy lần bị ánh sáng mặt trời làm tổn thương và làm một số hành động kỳ lạ khiến hàng xóm cùng tầng sợ hãi thì Lương Hữu Khang đã tạm thời từ bỏ chuyện chuyển nhà và đến lúc này thì anh ta đã không thể di chuyển đi đâu được nữa.

Lương Hữu Khang bây giờ như một con chuột hôi hám, chỉ biết chui rúc, ẩn nấp trong hang động, mất đi quyền được đi lại dưới ánh sáng mặt trời.

Trong lòng anh ta cực kỳ oán hận nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Mỗi ngày, trong căn phòng tăm tối của mình, Lương Hữu Khang đã tìm đủ mọi cách để “diệt quỷ trừ tà”.

Cho đến tận lúc bị Cố Chi Tang vạch trần tội ác thì trong thâm tâm của anh ta vẫn không hề có chút áy náy, hối hận nào đối với những hành động của bản thân ở quá khứ. Trong lòng anh ta chỉ có sự oán hận, căm thù đối với Lưu Mỗ Hân.

Trong lúc anh ta đang rơi nước mắt, rớt nước mũi, gập ghềnh nói xong những lời này thì bên ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.

Sở cảnh sát địa phương đã nhận được thông báo của hai người và chạy đến đây, chuẩn bị áp giải Lương Hữu Khang về trụ sở để thẩm vấn.

Khi bọn họ vừa mở cửa phòng ra thì đã bị mùi hôi thối bốc lên tận trời trong phòng làm cho choáng váng đầu óc.

Không ít cảnh sát đã từng tham gia điều tra án mạng, cũng thường ngửi thấy mùi thi thể bị hư thối nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi mùi hôi trong căn phòng này. Trong dạ dày của bọn họ đang cuộn trào từng đợt buồn nôn.


Bình Luận (0)
Comment