Khi cảnh sát áp giải Lương Hữu Khang ra ngoài thì anh ta có bộ dạng như chuột nhắt không thể nhìn thấy ánh sáng, liều mạng trốn sau lưng cảnh sát, gào thét nói mình đau mắt.
Rất nhiều hàng xóm nghe được tiếng động ầm ĩ nên đã mở cửa ra và đứng trước cửa nhà quan sát chuyện này.
Khi nhìn thấy trên mặt, trên cổ của Lương Hữu Khang nổi đầy mụn thịt kỳ lạ thì bọn họ đã tưởng rằng anh ta bị bệnh truyền nhiễm gì đó. Vẻ mặt của tất cả hàng xóm hiện rõ sự kiêng dè và ghét bỏ, không dám đến gần.
Bác gái đã nói chuyện đôi ba câu với Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền lúc trước cũng ló đầu ra hóng chuyện. Lúc này, bác gái kia đang giơ ngón tay cái về phía hai người:
“Bây giờ đúng là không thể khinh thường các cô gái trẻ tuổi được, tôi ở bên ngoài còn nghe thấy rõ ràng tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của anh ta!”
Bà ấy đứng ở ngoài hành lang và đã nghe thấy âm thanh lớn như có thứ gì đó bị đập vỡ trong phòng nên còn có chút lo lắng hai người Cố Chi Tang sẽ gặp chuyện không may. Nhưng ai ngờ được rằng, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài lại là âm thanh của một người đàn ông!
Cố Chi Tang: “…”
Ngật Liêu Thiền cố kìm nén ý cười, ho khẽ một tiếng, nói thêm vài câu với bác gái kia rồi cùng cô rời khỏi khu nhà ở này.
Bởi vì có đoạn ghi âm Lương Hữu Khang đã thú nhận hành vi phạm tội của mình nên cảnh sát đã lập tức xếp anh ta vào đối tượng có mức độ tình nghi cao.
Sau khi bị áp giải đến sở cảnh sát, bởi vì Cố Chi Tang không còn ở bên cạnh nên Lương Hữu Khang đã không còn bị áp lực như trước, sự đau đớn vì bị “Sưu Hồn” cách đây không lâu cũng dần biến mất.
Do đó, anh ta đã khôi phục được nhận thức tỉnh táo nên đã lật mặt, thẳng thừng phủ nhận những lời đã nói lúc trước.
Anh ta nói rằng đoạn ghi âm kia là do Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền đã áp dụng hình thức bức cung, ép buộc anh ta khai man.
Nhưng lúc này, Lương Hữu Khang không thể rũ bỏ tội lỗi được nữa.
Căn cứ vào một số nội dung mà Cố Chi Tang đã nhìn thấy trong quá trình cộng cảm với quỷ hồn Lưu Mỗ Hân, sở cảnh sát đã dốc sức điều tra theo các manh mối này và cuối cùng đã tìm thấy được chứng cứ phạm tội xác thực của Lương Hữu Khang.
Đêm hôm đó, Lương Hữu Khang đã lén lút quay lại thôn vào lúc nửa đêm, không đi đường lớn mà đã chọn đường nhỏ để đi, nên trên đường không có camera giám sát ghi lại được hình ảnh của anh ta.
Tuy nhiên, sau khi đối chiếu và kiểm tra chi tiết, cảnh sát vẫn tìm ra được một số hình ảnh tại camera giám sát ở một giao lộ, trong bóng đêm mờ mịt đã bắt được một bóng dáng thoáng qua.
Bọn họ cử người đến điều tra lại công trường, nơi Lương Hữu Khang từng làm việc.
Một công nhân tại công trường đã cho lời khai khá mơ hồ. Tuy rằng anh ta không biết Lương Hữu Khang có rời khỏi công trường vào đêm hôm đó hay không, nhưng ngày hôm sau, khi thức dậy thì quả thật Lương Hữu Khang đã thay một bộ quần áo khác.
Các công nhân khác thì đều say khướt nên đi ngủ luôn, không kịp thay quần áo gì cả.
Bởi vì vốn dĩ sau khi uống rượu sẽ để lại mùi khá nồng trên quần áo, do đó anh ta thấy chuyện Lương Hữu Khang thay bộ quần áo khác cũng khá hợp tình hợp lý.
Vì vậy, trong lần trước khi cảnh sát đến điều tra thì người công nhân kia đã bỏ qua chi tiết này.
Người này vẫn còn nhớ rõ và đã giúp cảnh sát xác nhận quần áo mà Lương Hữu Khang thay vào buổi sáng hôm đó giống hệt chiếc áo khoác mà bóng người mơ hồ trong camera giám sát đang mặc.
Cũng là loại áo măng tô khoác ngoài, cùng là màu nâu nhạt.
Sau đó, cảnh sát lại cử người đến căn hộ mà Lương Hữu Khang đang thuê để tìm kiếm chiếc áo khoác màu nâu kia và thật sự đã tìm thấy.
Lương Hữu Khang vốn dĩ là một người lôi thôi và lười biếng. Bình thường, lúc về nhà anh ta hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện giặt quần áo hay nấu cơm. Cho nên, lúc ở một mình thì cũng như vậy.
Sau lần thay bộ quần áo kia vào sáng hôm đó thì anh ta vẫn chưa giặt nó lần nào, cả giày cũng vậy.
Cuối cùng, tuy rằng cảnh sát không tìm được bất cứ dấu vết có ích nào trên chiếc áo khoác nhưng cuối cùng đã lấy được mẫu máu ở một khe rãnh dưới đế giày của anh ta.
Trải qua quá trình xử lý và xét nghiệm chuyên nghiệp thì bên cảnh sát đã xác minh được đó là máu của Lưu Mỗ Hân.
Đã có một chứng cứ xác thực mà dù có chống chế cỡ nào cũng không thể giải thích rõ ràng được nên bộ dạng kiêu ngạo của Lương Hữu Khang đã hoàn toàn bị đập nát.
Anh ta trầm ngâm ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát một thời gian khá lâu rồi cuối cùng mới chậm chạp thừa nhận hành vi phạm tội của mình.