Mọi chuyện rốt cuộc đã hoàn toàn hạ màn, các nhân viên cảnh sát bận rộn cả đêm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có một cảnh sát nữ trẻ tuổi thật sự không thể hiểu được, nên nhịn không nổi lên tiếng dò hỏi:
“Rốt cuộc anh đã nghĩ gì vậy? Người có hành vi sai trái ở đây vốn dĩ không phải là vợ của anh mà, cô ấy là người bị hại! Anh rõ ràng đã nhìn thấy chứng cứ mà cô ấy lưu giữ rồi thì vì sao lại cấu kết với đám cầm thú kia để giấu giếm mọi chuyện và hành hung cô ấy chứ?!”
Đến tận lúc này, Lương Hữu Khang cũng chỉ bĩu môi, không hề cảm thấy bản thân đã làm sai, miệng vẫn lẩm bẩm than thở.
Ngật Liêu Thiền đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn và nhìn thấy cảnh này nên cực kỳ tức giận: “Đúng là không hề hối cải chút nào.”
Giọng nói lạnh nhạt của Cố Chi Tang vang lên:
“Không có cách nào giảng giải đạo lý với loại súc sinh như này đâu. Anh ta là kẻ luôn sống vì lợi ích của bản thân, nhát gan, yếu đuối lại tự ti, tự phụ, trong lòng anh ta chỉ yêu mỗi bản thân mình thôi.”
Lúc “Sưu Hồn” thì Cố Chi Tang còn nhìn thấy cảnh tượng Lương Hữu Khang mở miệng nhục mạ vợ mình trước mặt con trai.
Anh ta thậm chí còn từng nghi ngờ con trai không phải là nòi giống nhà mình, đòi lấy tóc của đứa trẻ đi xét nghiệm xem có phải cha con ruột hay không.
Cho dù cuối cùng đã xác nhận được thân phận của con trai thì anh ta vẫn không hề đối xử với đứa trẻ đó tốt hơn chút nào.
Ngoài miệng thì nói rằng sợ chuyển trường vào năm cuối cấp ba sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến việc học hành và tâm lý của con trai nhưng trên thực tế, anh ta chỉ đơn giản là lười quan tâm đến đứa trẻ kia mà thôi.
Lương Hữu Khang đã ném con trai vào ký túc xá trong trường rồi mặc kệ mọi chuyện.
Trong hai tháng sau đó, anh ta cũng chỉ gửi cho đứa con khoảng 800 đồng vào tháng đầu tiên.
Lúc sau, Lương Hữu Khang đã dùng “tiền bán mạng” của vợ mình ăn chơi đàng điếm bên ngoài, sống mơ màng, đã sớm quên đi trong trường học còn có một đứa con trai đang ở độ tuổi học hành.
Chỉ cần để tâm suy nghĩ một chút thì đều có thể biết được, khi trong nhà xảy ra chuyện như vậy thì tin đồn chắc chắn đã lan rộng khắp nơi rồi. Con trai của anh ta ở trường chắc hẳn sẽ bị một bộ phận học sinh chỉ trỏ, bàn tán.
Lúc này phải nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường cho đứa trẻ mới là chuyện mà bậc cha mẹ bình thường có quan tâm đến con cái làm đầu tiên.
Sau khi Lương Hữu Khang thú tội thì bên cảnh sát đã điều tra và thẩm vấn lại tên côn đồ họ Triệu.
Nhìn đủ loại bằng chứng được bày ra trước mặt thì tên họ Triệu kia cũng biết bản thân có cứng miệng cũng vô dụng. Cuối cùng, anh ta đã thừa nhận chuyện bản thân gánh tội thay người khác.
Và đến lúc này, tên tội phạm thứ ba – chủ mưu trong vụ ép buộc Lưu Mỗ Hân, rốt cuộc cũng đã lộ mặt.
Khi điều tra được danh tính của người này thì các sĩ quan cảnh sát đã vô cùng khiếp sợ.
“Vậy mà lại là ông ta sao?!”
Người mà tên côn đồ họ Triệu đã khai ra chính là cha của bé trai đã chết đuối khi đi bơi vào tuần trước, đến nay thi thể của bé trai kia vẫn còn đang chìm dưới “hồ Thần Nữ”, chưa thể vớt lên được!
Dựa trên thông tin trên hồ sơ thì người này họ Văn, tên là Lực Sinh, hoàn cảnh gia đình quả thật khá giàu có.
Văn Lực Sinh năm nay 44 tuổi, cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Tương. Ông ta làm phó trưởng phòng ở một cơ quan nhà nước nên cũng có tiền lương khá tốt. Bên nhà vợ cũng làm kinh doanh buôn bán ở thành phố này.
Năng lực cá nhân của ông ta khá bình thường nên không thể phát triển lên chức vụ cao hơn.
Tuy nhiên, em trai ruột của ông ta thì lại là một người khá tài giỏi, nhỏ hơn ông ta hai tuổi nhưng đã giữ chức vị cao hơn ông ta hai cấp rồi. Tương lai phát triển của người em trai này cũng khá khả quan.
Ngoài ra, tuy rằng cha ruột của Văn Lực Sinh đã qua đời từ sớm nhưng lại là một người tốt bụng có tiếng trong thành phố.
Khi ông ấy còn sống đã từng làm rất nhiều việc công ích, có lòng dũng cảm, hăng hái giúp đỡ người khác. Cuối cùng, trong một lần cứu người, ông ấy đã bị ngộ thương và qua đời.
Cho nên, nhà họ Văn ở thành phố này có danh tiếng coi như không tệ.
Lúc trước, con trai nhà Văn Lực Sinh chết đuối và hai vợ chồng bọn họ đã lén lút mua bán trẻ em để lấp hồ.
Sự việc này đã bị Cố Chi Tang vạch trần và cũng bị dân chúng xung quanh chụp lại rồi đăng tải lên trên mạng. Lúc đó, vụ này cũng đã gây ảnh hưởng khá lớn đến danh tiếng của gia đình bọn họ.
Không ít cư dân mạng đã nghe được câu nói kia của Văn Lực Sinh: “Cô có biết gia đình tôi có thân phận gì không?”.
Câu nói này đã tạo thành một phản ứng rộng khắp trong xã hội, lên án những người có quyền thế đứng sau ông ta.