Sau đó, giáo viên chủ nhiệm lớp đã dẫn Cố Chi Tang đến văn phòng, rót nước mời cô rồi bắt đầu chậm rãi trò chuyện:
“Thật ra, kể từ khi mẹ của Lương Trình gặp chuyện không may thì trong lớp đã có một số đứa trẻ khiến người khác đau đầu có thành kiến với em ấy. Chúng bắt đầu biến đổi đủ loại phương pháp để bắt nạt và gây phiền phức cho em ấy. Vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy rồi.”
“Tất cả giáo viên chúng tôi cũng biết chuyện này, cũng có quan tâm và quản lý sát sao hơn nhưng những chuyện xung đột sau khi bọn trẻ trở về ký túc xá thì chúng tôi thật sự bất lực. Cha của đứa trẻ này cũng không quan tâm nhiều đến chuyện học hành của em ấy.”
“Thành tích học tập của em ấy từ trước vẫn luôn rất tốt mà bây giờ lại là thời điểm đầu năm cuối cấp ba. Chúng tôi làm giáo viên nhìn thấy em ấy không nói không cười trong hai tháng vừa qua, tinh thần cũng có chút lầm lì thì trong lòng cũng rất khó chịu…”
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã bị gõ vang.
Lương Trình – cũng chính là con trai của Lương Hữu Khang và Lưu Mỗ Hân đang đứng ở trước cửa: “Cô Lý.”
Cô giáo Lý vẫy tay với cậu bé: “Em đến đây. Chị gái này họ Cố, cô ấy có chút việc muốn nói chuyện với em.”
Sau khi nói xong, giáo viên chủ nhiệm đã rất tâm lý rời khỏi phòng, để lại không gian cho Cố Chi Tang và Lương Trình.
Thấy cậu bé cúi đầu không nói lời nào thì Cố Chi Tang đã lên tiếng trước: “Hôm nay, tôi tới đây là vì muốn hỏi một số chuyện lúc còn sống của mẹ cậu.”
Một lúc lâu sau, Lương Trình chỉ nói ra một câu: “Bà ấy không phải là người như mấy người kia đã nói.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng: “Bà ấy là một người phụ nữ rất tốt, không bao giờ làm mấy chuyện kia.”
Cố Chi Tang rõ ràng không hề nói ra bất kỳ câu an ủi nào, chỉ bình tĩnh và thản nhiên nhìn về phía Lương Trình nhưng phòng tuyến ngăn cách và sự uất ức chôn dưới đáy lòng của cậu bé lại dần dần sụp sổ.
Lương Trình cắn chặt môi.
Sau khi khẽ thở dài một hơi, Cố Chi Tang đã vỗ nhẹ lên bả vai của cậu bé rồi nói với giọng điệu trịnh trọng:
“Cậu nói đúng, mẹ của cậu là một người phụ nữ rất tốt.”
“Những lời đồn đại kia là giả và tôi cam đoan rằng, cậu sẽ sớm chờ đợi đến lúc chân tướng được làm sáng tỏ.”
Trước khi Cố Chi Tang đi, Lương Trình luôn cố gắng kiên cường đã khóc lớn một trận, sau đó rời đi học tiết thể dục.
Cố Chi Tang bày tỏ lòng biết ơn với cô giáo Lý rồi hơi ngừng lại một chút, uyển chuyển nói:
“Cô giáo Lý, cô hãy khuyên nhủ thêm mấy đứa trẻ có tích cách lệch lạc trong lớp vừa nãy nhiều một chút. Cô hãy dặn dò bọn chúng bớt coi thường người khác và làm nhiều việc thiện tích đức hơn đi.”
Cô giáo chủ nhiệm họ Lý có hơi ngơ ngác.
Cố Chi Tang cũng không giải thích nhiều, chỉ hơi liếc nhìn thoáng qua phía đằng sau cô ấy.
Trong lớp học đã tắt hết đèn điện nên có vẻ hơi âm u kia, ở góc tường đằng sau chỗ ngồi của Lương Trình khi nãy đang có đoàn oán khí khổng lồ tụ tập lại. Đoàn oán khí kia tối đen như mực, còn hơi nhúc nhích và dường như đang nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang.
Ngay trước đó, khi Cố Chi Tang nhìn vào trong phòng học qua lớp cửa sổ thì đã thấy khuôn mặt của các nam sinh đang bắt nạt Lương Trình đã bị một lớp bụi màu xám xanh bịt kín.
Đó là tướng mặt sắp chết.
*
Vào lúc chạng vạng, ánh sáng mặt trời đã dần khuất bóng phía chân trời, toàn bộ thành phố được bao phủ bởi ánh nắng hoàng hôn và mặt hồ Thần Nữ dường như cũng đã hòa hợp thành một thể với bóng tối.
Sau khi trở lại homestay, Cố Chi Tang đã cởi áo khoác ra và đi ra phòng khách.
Khi bước chân của cô vừa mới đến trước chiếc sô pha đặt ở trung tâm phòng khách và chuẩn bị ngồi xuống thì toàn bộ căn phòng đã ngay tập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Vách tường bốn phía bị nước chảy tràn vào, ẩm ướt nhỏ giọt trên mặt sàn, ánh sáng trong phòng cũng bắt đầu trở nên ảm đạm.
Cô bình tĩnh ngước mắt lên.
Tiếp theo, ở vị trí cách cô khoảng một cánh tay đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng hình tròn, những tấm bùa màu vàng được dán ẩn nấp ở bốn phương tám hướng lúc này cũng đồng thời hiện ra.
Trong phòng tuy không có gió thổi nhưng lại khiến mọi thứ rung lắc phần phật.
Một bóng dáng sưng phù và vặn vẹo, miễn cưỡng có thể nhìn ra được là một quỷ vật có hình dạng con người, toàn thân ướt đẫm, bị ép buộc phải hiện nguyên hình dưới sự ảnh hưởng của trận pháp.
Hồn phách của nó khác hẳn với những quỷ hồn bình thường, cơ thể sưng phồng như thi thể bị ngâm trong nước lâu ngày, bên trên nổi đầy gân xanh sưng tím, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Trong lúc nó giãy giụa thì trận pháp được thiết lập trong phòng đã liên tục bị oán khí mạnh mẽ đánh trả, lóe sáng liên tục. Tuy nhiên, trận pháp vẫn vững vàng giam cầm được oán khí đã hóa thành thật thể kia.
Một lọn tóc của Cố Chi Tang đã bị âm khí thổi bay ngược về phía sau.
Trong tầm mắt của cô, đoàn oán khí kia có một khuôn mặt vặn vẹo, xanh tím, đôi mắt của nó đỏ bừng, nổi đầy mạch máu, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Một giọng nói sắc nhọn, chói tai đã vang lên trong phòng khách, là sự uy hiếp và cảnh cáo đến từ oán khí đã hóa hình kia:
“Đừng có… xen vào chuyện của người khác!”