Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560: Lương Trình (1)

Unknown Chương 560: Lương Trình (1)

Cố Chi Tang hơi rũ mắt nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn trên màn hình rồi hơi nhếch khóe môi dưới.

Người em trai này thật sự vô tội sao?

Anh ta hoàn toàn không biết gì về những hành động của anh trai nhà mình sao?

Cố Chi Tang: “Tôi suy đoán Lưu Mỗ Hân chắc hẳn đã bị kích thích bởi lực Công Đức bao bọc quanh thân thể của Văn Lực Sinh. Cô ấy không thể báo thù được nên sự oán hận càng sinh sôi nhiều hơn.”

“Trong quá trình bị đè nén bởi một loạt cảm xúc tiêu cực và sự hận thù mạnh mẽ thì cô ấy đã hoàn toàn mất đi lý trí và tấn công sang đứa con trai của ông ta.”

“Con trai của Văn Lực Sinh rất có thể không phải là người chủ động muốn đi {hồ Thần Nữ} mà có khi cậu bé cũng rơi vào tình trạng như bác gái nhảy hồ tự sát lúc trước.”

“Cậu bé đã bị oán khí của Thủy Quỷ ảnh hưởng, bị lôi kéo đến {hồ Thần Nữ} rồi bị Lưu Mỗ Hân bắt được cơ hội.”

Cô hơi nhíu mày, cảm thấy từng vụ án thảm thiết này dường như đã bị một bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy phát sinh.

Vị đạo sĩ vân du bốn bể kia xuất hiện ở thời điểm rất trùng hợp.

Lực Công Đức bảo vệ Văn Lực Sinh và người em trai cũng rất đúng lúc…

Tất cả dường như chỉ vì muốn thúc giục và kích thích Lưu Mỗ Hân đã biến thành Lệ Quỷ mất đi lý trí. Từ đó, cô ấy sẽ hoàn toàn mất khống chế, lan rộng oán khí của cô ấy ra toàn bộ “hồ Thần Nữ”, thậm chí còn tràn ra cả khu vực xung quanh.

Lúc này, Ngật Liêu Thiền đã mở miệng dò hỏi: “Có lời khai của tên côn đồ họ Triệu và Lương Hữu Khang thì bên cảnh sát có thể bắt giữ được tên súc sinh họ Văn kia không?”

Nhân viên cảnh sát lắc đầu: “Chỉ có nhân chứng thì rất khó kết tội, chúng ta còn thiếu một bằng chứng xác thực chứng minh ông ta cũng tham gia vào vụ án này.”

“Ôi, nên làm gì mới tốt đây. Tên côn đồ họ Triệu và Lương Hoàng Khang đã nhận tiền từ Văn Lực Sinh nhưng phần lớn là tiền mặt và vàng. Có chuyển tiền từ tài khoản ngân hàng thì cũng là từ một ngân hàng từ nước ngoài.”

“Chúng tôi tạm thời không thể tìm thấy bất cứ liên hệ gì với người nhà họ Văn cả. Theo như lời khai của hai người kia thì đống video và ghi âm của Lưu Mỗ Hân lúc trước quả thật có thể sử dụng làm chứng cứ. Tuy nhiên điện thoại di động của cô ấy đã bị ném xuống dưới đáy hồ rồi…”

“Xem ra, chúng ta phải gọi thợ lặn chuyên nghiệp đi vớt vật chứng mới được.”

Cố Chi Tang nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần phải phiền phức như vậy, chứng cứ sẽ {tự mình đưa đến tận cửa}.”

*

Vào buổi chiều ngày hôm sau, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ thể thao đơn giản, đeo khẩu trang và đội mũ xuất hiện trong khuôn viên trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố, được quản lý theo mô hình khép kín.

Cho dù cô đã che kín cả mặt nhưng hành động giơ tay nhấc chân mang theo khí chất đặc thù và làn da trắng sáng hơi lộ ra sau lớp khẩu trang vẫn khiến cho không ít học sinh chú ý.

Khi cô đến thì cũng vừa đúng lúc tan học. Cô đi dọc theo hành lang và bước đến trước một lớp học. Lúc này, cô dừng bước ở ngoài cửa phòng học, lặng lẽ quan sát mọi thứ trong phòng từ cửa sổ.

Ở hàng cuối cùng trong lớp học, ngay cả khi đã tan học thì vẫn có một cậu bé gầy gò, vùi đầu học tập chăm chỉ, không để tâm đến môi trường ồn ào xung quanh.

Một số học sinh nam cùng lớp đã ôm bóng rổ và ném vào vai của cậu bé. Lực ném không mạnh nhưng đã đánh bay cây bút trong tay cậu bé kia và rơi xuống đất kêu “xoạch” một tiếng.

“Ôi ôi ôi, Lương Học Sinh Giỏi nhà chúng ta đúng là không giống người bình thường, đã tan học rồi mà còn giả vờ làm học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ nữa.”

Mấy nam sinh kia cười ha ha, đùa giỡn vài ba câu rồi trong nháy mắt đã dẫn dắt đề tài cuộc nói chuyện lệch lạc hẳn.

“Chậc, tao thật sự tò mò một chuyện, chuyện kia của mẹ mày…” Nam sinh cầm đầu còn chưa kịp nói hết lời thì những người khác đã cười ngã trái, ngã phải: “Bà ta vụng trộm với người khác trong nhà mà thật sự không sợ bị phát hiện hay sao?”

“…”

Nam sinh họ Lương đột nhiên siết chặt nắm tay, cắn chặt khớp hàm: “Đừng có bàn tán về bà ấy!”

“Sao gây ra chuyện mà lại không cho người khác bàn luận vậy? Mày ra vẻ với ai đấy…”

Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của giáo viên vang lên ở ngoài cửa sổ khiến cho mấy nam sinh kia lập tức câm miệng: “Cô Cố?”

Cố Chi Tang đứng ở bên ngoài cửa sổ nghiêng đầu nhìn lại: “Xin chào.”

“Cô không gọi nên tôi không biết cô đã đến lớp rồi. Còn mấy người các cậu thì còn không mau xuống dưới học tiết thể dục đi!”

Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn mấy nam sinh gây sự kia rồi dịu giọng nói chuyện với cậu bé gầy gò ngồi cuối lớp: “Lương Trình, em đi xin nghỉ với giáo viên thể dục trước đi, cứ nói rằng cô tìm em có chút việc.”

 


Bình Luận (0)
Comment